CHƯƠNG 420: CHÂM CHỌC
Vốn Lăng Ngạo đã che chở Tống Vĩnh Nhi ở lòng bàn tay, xót cô, thương cô, che chở cô, lần này cô mang thai, anh lại càng hận không thể một ngày 24 giờ đều ôm cô, hôn cô.
Tất cả mọi người đều vui mừng hưng phấn.
Lam Tư Pháp nhiều lần hỏi nữ bác sĩ về giới tính thai nhi, nhưng nữ bác sĩ sợ hãi nói rằng tháng còn quá ít nên không thể phân biệt được!
Lăng Ngạo ôm Tống Vĩnh Nhi vào lồng ngực, yêu thương cục kỳ.
Anh bỗng nhiên phát hiện người trong phòng càng ngày càng nhiều, tất cả đều đến quan sát Bé Ngoan của anh, lập tức không vui nhíu mày: “Đi ra ngoài hết đi! Người nhiều vi khuẩn nhiều, không tốt cho mẹ và con nhỏ! Không khí cũng không tốt!”
Lạc Thiên Lăng: “…”
Không phải ông ta chỉ muốn nhìn xem sắc mặt Tống Vĩnh Nhi thế nào thôi à?
Người xưa đều nói, con gái nuôi dưỡng mẹ.
Ý tứ chính là, trong thời gian mang thai, sắc mặt thai phụ đều tỏa sáng, trong trắng lộ hồng, vậy thì nhất định cái thai là con gái!
Cho dù không biết có chính xác hay không, nhưng trong lòng ông ta cũng ngứa ngáy, muốn nhìn đời sau của nhà họ Lạc!
Lam Tư Pháp nhìn ra con rể không vui, bèn nói giúp Lạc Thiên Lăng: “Chú Lăng, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
Năm tháng tĩnh lặng, thấm nhiễm phù hoa.
Trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, Lăng Ngạo ôm lấy Bé Ngoan, hôn hai má cô.
Động tác này thật giống như hành động thân thiết theo bản năng của động vật.
Mắt Tống Vĩnh Nhi hoàn toàn không mở ra được, bởi vì môi anh chạm vào mặt cô như mưa nhẹ rơi xuống, trải đầy đất trời.
Cho đến khi môi răng mềm mại quấn quýt, từng đợt từng đợt nhè nhẹ động lòng người, hàng mi dài của cô mới có cơ hội rung động nhẹ, cũng hãm sâu vào võng tình mà anh dệt nên cho cô, khó có thể tự kiềm chế.
Đây là lần đầu tiên Lăng Ngạo cảm nhận nụ hôn như vậy, rõ ràng là rất lâu rất lâu, trói buộc lại hưởng thụ, chỉ là cơ thể cũng không có thay đổi gì, cũng không có một ý nghĩ ham muốn nào.
Anh cảm thấy giờ khắc này quá mức tốt đẹp, ấm áp đến cùng cực.
“Mặc dù đã tìm được ba mẹ ruột của anh nhưng trong lòng anh cũng không có cảm giác ấm áp của gia đình. Chỉ là Bé Ngoan, từ khi em đi vào thế giới của anh, cùng anh bên nhau sớm chiều, lúc này anh mới thật sự cảm thấy có gia đình. Cảm ơn em đã cho anh nhiều ấm áp hạnh phúc như vậy. Bé Ngoan, anh yêu em!”
Lời tâm tình chân thành, hết lần này đến lần khác lặp lại bên tai Tống Vĩnh Nhi.
Những tổn thương cùng chua xót mà Hạ Kỳ Lộ gây ra lúc trước, tất cả đều bị nụ hôn dày đặc của anh cùng sinh mệnh nhỏ bé trong bụng cô xóa sạch.
Cô cong môi cười, cảm ơn từ tận đáy lòng: “Chúng ta phải làm ba mẹ tốt nhất trên đời, phải cho uống sữa mẹ, phải thay tã, phải làm bạn, từng giai đoạn mà bé con lớn lên, chúng ta đều phải tham dự!”
“Được!”
Anh đáp rõ ràng, trách nhiệm là gì, đó là đàn ông lời nói gói vàng!
Ngoài cửa.
Yến Bắc pha trà tử vi cho Lạc Thiên Lăng, thuận tiện rót một ly cho Lam Tư Pháp.
Hai người ngồi cạnh nhau trước ghế sô pha, đối diện là màn hình LCD cực lớn trong phòng khách, hình ảnh đang phát là những tin tức quốc tế quan trọng, một nữ MC tóc vàng mắt xanh, nói tiếng nước T phổ biến toàn cầu.
Lạc Thiên Lăng cực kỳ bao che khuyết điểm.
“Mặc dù con bé là con gái ruột của anh, nhưng hiện tại con bé cũng là cháu dâu của tôi, trong bụng còn mang dòng máu của hoàng thất nhà họ Lạc, tôi rất không hiểu, mới đi ra ngoài không đến một giờ mà khi về đã phải để cháu trai tôi ôm về, hôn mê bất tỉnh nhân sự! Chuyện này có phải Hoa Kỳ nên cho Ninh Quốc chúng tôi một lời giải thích hay không?”
Nếu là trước kia thì cũng bỏ qua, để cháu trai và cháu dâu tạm thời ở lại Hoa Kỳ chơi vài năm, lấy Hoa Kỳ để học tập cách quản lý một quốc gia như thế nào cũng là chuyện tốt.
Bây giờ cháu dâu có thai, hậu cung Hoa Kỳ nhất định chướng khí mù mịt!
Ông ta mới không cần cháu dâu ở lại chịu khổ!
Nếu chẳng may không cẩn thận một cái thì chắt cũng chẳng còn!
Lam Tư Pháp đương nhiên là không muốn để Tống Vĩnh Nhi rời đi, nghe lời nói lạnh lùng cũng Lạc Thiên Lăng thì cũng hiểu được ý của ông ta.
Hơi suy nghĩ, ông ta bắt đầu ra vẻ đáng thương: “Chú Thiên Lăng, cháu đã đến tuổi này rồi, vừa mới nhận lại con gái. Trong đầu cháu còn có một khối u…”
“Anh nên rõ ràng, anh không thích hợp làm một quốc vương, nếu không phải lúc tôi theo thương nghiệp, khâm phục anh một lòng vì dân, thì những khoản đầu tư du lịch, khái phá sản phẩm, làm mậu dịch còn lâu mới đưa đến Hoa Kỳ của anh!”
Lạc Thiên Lăng không khách khí.
Ông ta nheo mắt, dò xét nhìn Lam Tư Pháp: “Qúa khứ tán thưởng sự lương thiện của anh, hiện giờ lại bất đắc dĩ anh hiền lành yếu đuối! Việc hoàng tự còn lớn hơn trời! Tôi đã nghĩ kĩ sau khi về sẽ để con bé ở lại Huyễn Thiên Các của tôi, tôi và tiểu Châu Châu sẽ tự mình chăm sóc, cho đến tận khi con bé lên giường sinh mới thôi!”
“Chú Thiên Lăng!”
Lam Tư Pháp thật sự muốn khóc.
Lạc Thiên Lăng không để ý đến ông ta: “Nói thật với anh, phương thuốc tôi đưa cho anh mặc dù không thể khiến khối u trong đầu anh mất hoàn toàn nhưng cũng có thể ngăn chặn nó tiếp tục phát triển. Mạng anh vốn chỉ còn lại nửa năm bây giờ sống thêm ba năm năm cũng không thành vấn đề, quan trọng là anh phải kiên trì dùng thuốc.”
Lam Tư Pháp nghe xong thì kinh sợ!
Cuộc sống này, không có ai là thật sự không sợ chết, cho dù là đế vương thì cũng như thế.
Ngày ấy sau khi Lạc Thiên Lăng đưa thuốc cho ông ta, ông ta đã chuyên môn mang thuốc đi cho bác sĩ trong cung kiểm tra, xác nhận phương thuốc này có hại không, lúc sau mới dám tiếp tục ăn trong ba ngày.
Tuy nhiên, chỉ trong ba ngày, những cơn đau đầu trước đây của ông ta đã biến mất!
“Chú Thiên Lăng, cháu nên cảm ơn chú thế nào đây? Ân huệ của chú đối với cháu, đối với Hoa Kỳ …”
“Được rồi!” Lạc Thiên Lăng nhướng mày, không kiên nhẫn nói: “Bây giờ anh chưa chết được! Đừng có giả vờ đáng thương! Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ai chẳng hiểu rõ đối phương?”
Nói xong, Lạc Thiên Lăng có thâm ý khác liếc nhìn Lam Tư Pháp, nói nhỏ: “Ngay cả khối u trong đầu anh có kích thước như thế nào tôi cũng biết rõ!”
Lam Tư Pháp nghĩ mà sợ, ông ta nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, trên trán cũng có.
Lạc Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng: “Lấy năng lực hiện tại của Ninh Quốc tôi, thâu tóm Hoa Kỳ chẳng phải vấn đề khó. Nhưng tôi không dùng vũ lực với Hoa Kỳ , bởi vì tôi không muốn người một nhà xung đột vũ trang, cũng không muốn thấy dân chúng hai bên eo biển vô tội bị liên lụy. Dù trong lòng anh không cam thì sao, trong lòng anh thương dân thì sao! Anh muốn có được cùng với có năng lực làm được hay không, đây là hai chuyện khác nhau! Lam Tư Pháp, hôm nay Lạc Thiên Lăng tôi nói ra đây, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi càng coi trọng sự tiến bộ của cả một quốc gia. Hiện giờ Hoa Kỳ đã lạc hậu rất nhiều, nếu không vì thống nhất tổ quốc thì tôi căn bản không thèm nghĩ đến củ khoai lang phỏng tay này. Anh cũng đừng để cho Hoa Kỳ lăn lộn đến mức chắt của tôi cũng không thèm nhìn, đến lúc đó Hoa Kỳ muốn quay về, chúng tôi còn không cần đâu!”
Lam Tư Pháp không biết mình rời khỏi khách sạn State Guest như thế nào.
Chỉ là lời nói mang nửa ý uy hiếp của Lạc Thiên Lăng, từng câu từng chữ đánh thẳng vào lòng ông ta.
Nhớ lại lời nói của con rể lúc trước, ông ta căn bản không thích hợp làm hoàng đế, Lam Tư Pháp trái lo phải nghĩ, không thừa nhận cũng không được, nếu không có Lạc Thiên Lăng, không có Ninh Quốc che chở, Hoa Kỳ của ông ta đã sớm không có!