Một cảnh như hiện nay ai cũng không có ngờ tới.
Nghê Chiến một mình đứng trước cửa sổ, trong lòng có dòng điện lạnh chạy qua, một cây sinh trưởng tốt đang dần chết héo.
Hai bàn tay trắng muốt nắm chặt lại, anh muốn đi tìm cô, nhưng lại không biết ra tay như thế nào!
Tống Vĩnh Nhi có hơi buồn bã mở miệng: “Anh Nghê Chiến, xin lỗi, em không nên nghi ngờ Duyên Duyên, cũng không nên đề nghị bày ra trò này. Nếu không Duyên Duyên cũng sẽ không rời đi rồi.”
Tuy thời gian quen nhau không dài, nhưng Tống Vĩnh Nhi trước giờ chưa từng thấy Nghê Chiến bi thương như thế.
Ở trong lòng cô, anh ta là một người đàn ông ấm áp, mang theo màu sắc tươi sáng, vô cùng vinh quang.
Nghê Chiến trầm mặc không nói, sự áy náy trong lòng cô càng sâu.
Lăng Ngạo khẽ vỗ vai của cô: “Em không cần tự trách, đối với Cố Duyên mà nói, sự nhạy bén của em ngược lại đã giúp cô ấy, thành toàn cho cô ấy. Cô ấy không phải nói rồi sao, cô ấy đợi ngày này quá lâu rồi.”
Tống Vĩnh Nhi cụp mắt, không dám đối mặt với mọi người.
Nơi này không những có người yêu của Cố Duyên, còn có người thân của Cố Duyên.
Cô cắn môi, bỗng nghĩ đến điều gì đó: “Cô ấy mang theo tóc của Trần Tín!”
Lông mày của Nghê Chiến hơi nhíu lại, tâm thần lay động.
Lăng Ngạo khẽ thở dài một tiếng, nói: “Nếu như anh đoán không sai, cô ấy đây là mang đến chỗ Lăng Vân, nếu như có ngày Lăng Vân nghi ngờ thân phận của cô ấy, vậy thì sợi tóc của quan hệ huyết thống với cô ấy sẽ cứu được cô ấy một mạng.”
“Lăng Vân bây giờ là người ba em đang phụ trách trông coi!” Thanh Ninh bỗng chen miệng nói: “Duyên Duyên đi tìm Lăng Vân, đánh vào nội bộ của Lăng Vân, nhưng Lăng Vân ở trong tay ông nội em!”
Ngày hôm đó tướng quân Kiều Âu xông vào trong phòng của Lăng Vân, từng căn dặn Kiều Trạm Đông, nói Lăng Vân sau này do Kiều Trạm Đông phụ trách giám sát.
Mọi người dần dần không hiểu nhìn sang Lăng Ngạo.
Lúc này, trong lòng mọi người có hàng ngàn thắc mắc, căn bản không suy nghĩ được đầu mối gì, Lăng Ngạo chính là phương hướng duy nhất của bọn họ.
Lăng Ngạo lại nhìn bóng lưng cô đơn của Nghê Chiến, có hơi không nhẫn tâm nói: “Trước đây tôi không có nghĩ theo hướng này, bây giờ xem ra, nếu như tôi đoán không sai, sự ra đi của Duyên Duyên cũng đang ám chỉ cho chúng ta: người hôm đó tướng quân Kiều Âu bắt đi không phải Lăng Vân thật.”
Mọi người sững ra!
Nghê Chiến sau khi trầm mặc một giây bỗng quay người nhìn chằm chằm Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo hơi co rút con ngươi, chiếc cằm đẹp như tượng tạc nâng lên, biểu cảm rất bất lực nói: “Tôi cũng không phải là thầy bói, không có khả năng lần nào nói cũng sẽ thành thật. Không bằng để Thanh Ninh gọi điện cho tướng quân Kiều Trạm Đông, đích thân kiểm chứng một phen. Nếu như người đó không phải thật sự là Lăng Vân, trước mắt Bách Ly Mạt cũng trọng thương rồi, rất tự nhiên sẽ tìm lực lượng khác đến giúp mình. Lực lượng như thế, có thể là nguồn tài lực khổng lồ, cũng có thể là quyền sức mạnh vô cùng lớn.”
Dù sao Lăng Vân cũng chỉ thiếu một chút xíu nữa thì có thể thật sự ngồi trên vững giang sơn, không dễ gì khôi phục tự do, há lại cam tâm mai danh ẩn tích cả đời?
Nếu thật sự cam nguyện như thế, ông ta không bằng chết già trong phủ Lăng thân vương, ăn ngon uống ngon bị giam lỏng cả đời!
Lời của Lăng Ngạo nói mọi người suy nghĩ, Thanh Ninh đã không kiềm chế được tâm trạng căng thằng của mình, gọi điện cho Kiều Trạm Đông.
Đối phương vừa nghe, Thanh Ninh bèn hỏi: “Ông nội, ông có kiểm chứng người trong tay ông bắt là Lăng Vân thật hay giả không?”
Kiều Trạm Đông ngây ra mấy vài giây, ngạc nhiên nói: “Cháu đang yên đang lành hỏi chuyện này làm gì? Ông đích thân bắt ông ta trong phủ Lăng thân vương đi, bây giờ nơi nhốt ông ta, không có bất kỳ hệ thống thông tin và thiết bị điện tử, ngay cả cửa sổ cũng không có! Ông ta trốn đâu được?”
“Cháu không phải nói ông ta liệu có chạy trốn hay không, mà là nói liệu người ông bắt trước đó, ông đã bị người ta đánh tráo, là một người giả hay không?”
“Cháu nghe ai nói? Loại chuyện này không phải chuyện cháu có thể tùy tiện đùa!”
“Ông nội, ông đừng quan tâm là ai nói, ông mau đi kiểm chứng thử đi!”
“…”
Kiều Trạm Đông không tiếp tục nói nhiều với Thanh Ninh nữa, lập tức cúp máy!
Thanh Ninh cất điện thoại đi, bất lúc xua tay, nhún nhún vai với mọi người: “Đợi tin tức đi, ông nội em chắc đã đi kiểm tra rồi.”
Trần Tín đi tới, ôm Thanh Ninh vào trong lòng.
Chuyện của em gái tuy khiến bọn họ trở tay không kịp, nhưng rốt cuộc là em gái, cho nên anh ta làm anh trai không thể ngồi không không quan tâm được.
Nhưng, muốn đi tìm em gái, giúp đối phó Lăng Vân, lại lo lắng sẽ gặp phải bất trắc, khiến Thanh Ninh đau lòng.
Nghĩ đến cô ta vì mình mà kiên trì nhiều năm như thế, Trần Tín cảm thấy Thanh Ninh thật sự trân quý.
Thanh Ninh cũng hiểu sâu sắc tính cách của Trần Tín.
Đối với tình cảm, anh ta trước nay hướng nội, bỗng ở trước mặt nhiều người ôm mình, chắc chắn có nguyên nhân.
Đôi mắt linh hoạt di chuyển, cô ta bật cười thành tiếng nhìn anh ta: “Chúng ta cùng đi bắt Lăng Vân, sau đó cứu Duyên Duyên trở về!”
Đồng tử của Trần Tín vụt qua cảm xúc cảm động phức tạp.
Anh ta không nỡ để cô ta mạo hiểm, hơn nữa cô ta chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt, taekwondo mèo ba chân đó của cô ta, ngay cả anh cũng không đánh lại.
Vợ chồng Trần An ngược lại không quan tâm, bọn họ cùng tiến cùng lùi, mưa nắng sóng gió cũng kề vai sát cánh nhiều năm, sống cùng sống, chết cùng chết.
Sau khi hai người bọn họ đối mắt nhau, Trần An nói với Lăng Ngạo: “Cậu tư, Duyên Duyên là em gái ruột của tôi, con bé xảy ra chuyện ở ngoài cung, cũng là trách nhiệm của tôi. Tôi với Thi muốn đi giúp đỡ. Dù sao chuyện của công ty tôi không quá hiểu, cậu cũng không thể rời khỏi nơi này, Tín ở lại đi!”
Nghê Chiến kích động xông tới, dùng sức túm lấy vai của Trần An!
Mặt mày anh ta mong chờ nhìn Trần An: “Anh biết hướng đi của Duyên Duyên?”
Ẩn ý sau câu hỏi của anh ta ai cũng nghe ra, anh ta cũng muốn đi! Anh ta cũng muốn đi cứu Cố Duyên!
Trần An không dám lừa Nghê Chiến, đối với hướng đi của Cố Duyên, bọn họ đương nhiên có manh mối.
Ví dụ như Lăng Ngạo vừa nói, thứ Lăng Vân cần nhất vào lúc này chính là tài lực cùng quyền lực, mà Lăng Vân trước đó với Bạch Lý Mạt từng có một giao dịch liên quan đến khu mộ cổ của hoàng thất nhà họ Nam Cung hàng ngàn năm trước.
Rất rõ ràng, Bạch Lý Mạt bị thương rồi, Lăng Vân nếu như trốn ra ngoài rồi, nhất định bỏ lại Bạch Ly Mạt, ông ta trước tiên đến chỗ đó, ôm hết những của cải đó vào trong lòng!
Cố Duyên nếu như dùng thân phận con gái của Lăng Vân quay về, chỗ đó sẽ là cô chủ nhỏ của tập đoàn Lăng Vân. Chuyện lớn như giúp kiếm tiền đó, Cố Duyên há lại không thể tham gia vào trong đó?
Nhìn ánh mắt đầy sự lo lắng của Nghê Chiến, Trần An khó xử mở miệng, nhìn sang Lăng Ngạo.
Nghê Chiến phát hiện sự khác thường của Trần An, thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm Lăng Ngạo: “Anh! Em phải tìm được Duyên Duyên! Em bắt buộc phải tìm được Duyên Duyên!”
Lúc này, trái tim của Nghê Chiến sắp khô kiệt rồi!
Chỉ cần có thể để anh tìm được Cố Duyên, anh ta bằng lòng bỏ ra bất kỳ cái giá nào!
Câu bắt cô ấy về đánh cho một trận, có điều chỉ là lời nói tức giận mà thôi, nếu như anh ta thật sự có thể gặp được Cố Duyên, anh ta nhất định sẽ nói với cô ấy, nói với cô ấy tất cả những lời trong lòng anh ta.
Sau khi gào lên, mắt Nghê Chiến đỏ ngầu nhìn Lăng Ngạo: “Anh, anh nếu như có manh mối, anh không thể giấu em được. Em chỉ muốn tìm cô ấy, nói với cô ấy, sống chết cũng được, em đều phải lấy cô ấy!”