Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 118: CHÂN ÁI

Nha đầu này, bị thương mà vẫn còn hung hãn trút giận lên anh ta như vậy, quả thật là lợi hại.
Cầm dao nĩa, Nghê Chiến gượng gạo ăn một miếng pizza thịt xông khói, ngáp một cái sau đó đi lên lầu nghỉ ngơi.
Tống Vĩnh Nhi nhìn bóng lưng anh ta rời đi, vừa uống canh bơ gà nấm nhung vừa hỏi: “Chú này, chú có phát hiện ra anh ta có gì đó kỳ quái không?”
“Có.”
Hai người bọn họ đều phát hiện ra.
Tối hôm qua nói muốn nhổ tóc Nghê Chiến, Nghê Chiến liền chạy.
Vừa rồi đem tóc anh ta nhổ xuống, anh ta lại trở về.
Vẻ mặt của anh ta vẫn rất ấm ức, dáng vẻ ỉu xìu buồn bã.
Nói trắng ra là, một người người trẻ tuổi cao lớn mới 22 tuổi, cho dù đi ngủ trễ một chút hay có là cả một đêm không ngủ cũng không uể oải giống anh ta bây giờ. Hơn nữa trước khi bọn họ tới khách sạn chẳng phải anh ta phải đã quay về ngủ rồi còn gì?
Dường như đáp án đã nằm sẵn trong lòng Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi, vô cùng sống động, nhưng chuyện này có tầm quan trọng rất lớn nên không ai muốn nói ra miệng.
Tới lúc hai người bọn họ cùng ăn cơm trưa, Lăng Ngạo nhìn cô nói: “Tôi phải tới Hậu Cung xử lý một số công việc, em có muốn cùng tới văn phòng với tôi hay không?”
Lăng Ngạo còn rất nhiều công việc vẫn chưa hoàn thành xong.
Từ khi cuộc sống có thêm một người là cô thế giới của anh trở nên chói lọi rực rỡ hơn rất nhiều, hoa tử vi xung quanh biệt thự cũng lãng mạn hơn, trước đây nó cũng chỉ ở bên ngoài sân mà bây giờ lại là trực tiếp tiến vào trong lòng anh.
Tống Vĩnh Nhi sẽ nhớ anh, không nỡ lòng nào cùng anh tách ra nhưng cũng không thể lúc nào cũng dính lấy anh được.
“Lúc nào thì anh sẽ trở về?” Cô nhìn anh giống như đang dự tính xem sau khi anh rời khỏi mình thì có thể chèo chống được bao lâu.
Lăng Ngạo rất nghiêm túc đem hết những việc cần phải làm ở trong đầu sắp xếp qua một lần, nói: “Khoảng sáu giờ rưỡi tối tôi sẽ về, sẽ không quá bảy giờ đâu, tôi cam đoan với em như vậy!”
Mắt Tống Vĩnh Nhi nhìn lên đồng hồ trên tường.
Vất vả hơn nửa ngày bây giờ đã một giờ chiều rồi.
Gật gật đầu, cô khéo léo nhìn anh cười: “Chú ơi, cố lên nha! Nếu như quá mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi một chút, không được làm việc quá sức đâu, nhớ em thì cứ gọi điện thoại cho em bất cứ lúc nào cũng được.”
Thật ra cô cũng không phải không biết anh vô cùng bận rộn nên chưa chắc đã có thời gian nhớ đến cô.
Chỉ là cô sẽ nhớ anh nhưng lại sợ gọi điện thoại tới sẽ quấy rầy công việc của anh, cho nên mới bảo anh gọi cho cô.
Đôi mắt Lăng Ngạo vẫn giống như trước đây sâu thẳm sáng lấp lánh có đủ sắc bén để thấy rõ tất cả, sau khi nhìn sâu vào mắt của cô, anh liền cười một tiếng: “Bây giờ là một giờ, tới lúc bảy giờ còn có sáu giờ nữa, em đi lên lầu ngủ một giấc thật tốt đi. Có thể ngủ đến tối lúc tôi trở về là tốt nhất. Nếu như không ngủ được thì mỗi giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho em một lần, được không?”
“Không cần đâu!” Tống Vĩnh Nhi bĩu môi, hơi thẹn thùng: “Em cũng không phải là thiếu nữ mới biết yêu! Anh cứ đi đi đi thôi, em ngủ một giấc rồi dậy đọc sách, lướt mạng một chút là được.”
Cứ khi nào không ở cạnh anh là gọi điện thoại, việc này truyền đi người ta nghe thấy sẽ cười cô mất, sẽ nói cô không thể sống được nếu thiếu anh!
Tống Vĩnh Nhi nói xong, liền giả vờ như không thèm để ý đi lên phía trước chuẩn bị bước lên cầu thang xoay tròn đi lên lầu.
Lăng Ngạo đã kịp thời giữ chặt cô lại.
Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
Anh dùng một loại ánh mắt cực kì ai oán giống như một con thú nhỏ bị thương, mấy lần định nói lại thôi!
Tống Vĩnh Nhi bị vẻ mặt như thế của anh đánh trúng vào chỗ yếu quên cả đi trấn an, cứ nhìn chằm chằm anh một lúc như vậy, bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì, ánh mắt lóe lên lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chụp lại khuôn mặt tuấn tú kia của Lăng Ngạo.
Khúc Thi Văn ở gần đó nhìn thấy thở dài: Cô Tống à cô Tống, cho dù cô có phải thiếu nữ mới biết yêu hay không thì cậu tư nhà tôi so với mấy cậu thiếu niên mới biết yêu còn ngây thơ hơn!
Lúc Tống Vĩnh Nhi điều chỉnh máy ảnh của điện thoại hướng về phía mặt Lăng Ngạo mới phát hiện ra vừa rồi ông chú này còn mong manh thế mà hiện tại ánh mắt lại lộ ra sự sắc bén, thậm chí sắc mặt âm trầm nhìn cô.
Nhưng cô lại không sợ!
“Hì hì, chú!”
Cô cũng biết là chụp ảnh sẽ gây ra họa nên cô nhóc nào đó vội vàng đem điện thoại cất kỹ: “Chú, em chờ chú, chú cứ yên tâm đi làm đi, cố gắng kiếm tiền về nuôi gia đình nha!”
Lăng Ngạo không buồn so đo với cô.
Nếu mở miệng thì lại bảo là ác miệng, sau đó hai người sẽ ầm ĩ lên, làm không tốt cô sẽ lại xông lên bóp lấy cổ anh nói muốn giết anh.
Hai người rất vất vả mới tạo dựng được tình cảm như vậy nên không thể bị hủy đi.
Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ một phen, Lăng Ngạo liếc cô một cái: “Đi đi, tôi nhìn em đi lên rồi tôi mới đi.”
Bỗng nhiên Tống Vĩnh Nhi cảm thấy mũi hơi chua.
Tình huống này cô đã từng đọc ở trong tiểu thuyết ngôn tình nào rồi nhỉ? Người đàn ông thật sự yêu bạn sẽ cố gắng đem bờ vai của mình cho bạn dựa vào nhiều hơn chứ không phải bóng lưng của anh ta.
Mặc dù hai chân ông chú nhà mình không thể đứng lên được cũng chưa từng xem phim tình cảm lãng mạn, càng không phải là loại người hay đọc tiểu thuyết nhưng anh lại làm theo bản năng muốn nhìn cô nhiều thêm một chút.
Tống Vĩnh Nhi càng thêm áy náy, nghĩ đến chuyện ở trong phòng của phu nhân Nguyệt Nha nhìn thấy tấm ảnh kia, rốt cuộc có nên nói cho anh biết hay không.
Nhưng cuối cùng cô lại không có can đảm nói ra.
Bởi vì cô không muốn bởi vì sự lỗ mãng của mình mà gây ra hậu quả nghiêm trọng không thể vãn hồi gì đó!
Quay người, bước từng bước lên cầu thang xoay tròn hoa lệ, mỗi một chỗ ở nơi này, mỗi một chi tiết nhỏ đều giống như ngôi nhà màu xanh nước biển trong giấc mơ của cô.
Cô cảm nhận được tình yêu của Lăng Ngạo, cảm nhận được hơi thở như trong truyện cổ tích màu xanh nước biển, có một chỗ trong lòng được lấp đầy.
——
Nhà họ Tống.
Hôm qua lúc Bạch Mai dẫn Mạnh Tiểu Long trở về từ bệnh viện đã là chuyện của hơn mười một giờ đêm.
Mạnh Tiểu Long được bôi thuốc vào lòng bàn tay băng bó lại, còn tiêm cả thuốc chống viêm.
Mạnh Dật Lãng và Mạnh Tiểu Ngư vẫn ngồi ở phòng khách chờ bọn họ, sau khi bọn họ trở về, Mạnh Dật Lãng trước trước sau sau đem tất cả mọi chuyện xảy ra đều kể lại một lần.
Bạch Mai hiểu điều đó và cảm thấy lần này thật sự may mắn vì bọn họ không so đo hiềm khích lúc trước với nhà họ Mạnh, còn nhờ cả chuyện Tống Vĩnh Nhi đính hôn nữa.
Bà ta nhìn chồng mình, nói: “Trong lòng tôi càng cảm thấy không dễ chịu, mọi người xem tại sao mọi người lại không hăng hái như vậy? Tiểu Long con cũng thế, dù có như thế nào đi chăng nữa thì con cũng không được có ý nghĩ như vậy đối với người cùng nhau lớn lên bên mình như Vĩnh Nhi! Sau này nhất định phải chú ý, đừng có lại…”
Bạch Mai còn chưa nói xong, Mạnh Tiểu Ngư liền nhíu mày kêu lên: “Mẹ, mẹ biết cái gì không!”
“Cái gì?”
“Anh con muốn bắt nạt Vĩnh Nhi nhưng nhanh như vậy Vĩnh Nhi đã tha thứ cho anh ấy, còn giúp nghĩ cách cứu anh ấy ra, chẳng lẽ chuyện này vẫn chưa đủ để nói rõ người trong lòng Vĩnh Nhi thật sự thích là anh con hay sao? Chỉ là cô ta cảm thấy nhà cậu tư có tiền hơn so với chúng ta! Cho nên…”
“Con điên rồi? Loại lời này mà con cũng dám nói?”
Mạnh Dật Lãng hoảng sợ che miệng con gái lại, nói: “Cẩn thận đừng có để cho dì Lan của con nghe thấy được! Nếu lại truyền đến tai cậu tư thì lần sau nói không chừng cậu ta sẽ cho người tới cắt lỗ tai của con đấy! Họa từ miệng mà ra, sau này con cũng nên hiểu chuyện chút đi, đừng để chúng ta phải lo lắng thêm nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK