CHƯƠNG 419: KINH NGẠC VUI MỪNG.
Cơn gió giữa hè, những hình ảnh mờ nhạt không ngừng lướt qua trên đường mòn xa xôi, là những cử chỉ ấm áp giúp nhau giữa lúc hoạn nạn, là bao nhiêu ôn nhu dịu dàng mới có thể che chở cho cuộc đời như kiếp phù du.
Tống Vĩnh Nhi thật sự mơ hồ.
Lúc ở trong phòng của hoàng hậu, cô cảm thấy khá bức bối, cũng may khi đó trong phòng có điều hòa mát mẻ.
Nhưng vừa ra khỏi phòng, từng đợt gió mang theo hơi nóng mùa hè xông thẳng vào mặt, cho dù có Lăng Ngạo cẩn thận che chở thì cô vẫn yếu ớt nhắm hai mắt lại!
Gần như chạy vội vàng, Lăng Ngạo đưa Tống Vĩnh Nhi đến dưới bóng râm của cây cao, cẩn thận đặt cô xuống nền cỏ xanh có bướm bay lượn, sau đó xé một góc áo mình, làm ẩm nước sông giúp cô cọ rửa má và cổ cho cô.
Hết lần này đến lần khác, lau nhân trung và gan bàn tay cho cô, đến khi sắc mặt cô tốt hơn chút, khuôn mặt cũng không còn tái nhợt, lúc này anh mới ôm cô lên, chạy về không chút do dự.
Khi Tống Vĩnh Nhi tỉnh lại lần nữa, cũng là lúc Lăng Ngạo vừa mới chạy về phòng, giúp cô hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý.
Mấy người Lạc Thiên Lăng, Yến Bắc, Trần An và Kiều Thế Phương đều đứng ngoài cửa phòng, sốt ruột nhìn xung quanh.
Đang êm đẹp, mới đi đến hậu cung một chuyến mà sao lại ngất đi rồi?
Cô cũng tỉnh lại rất nhanh, mấy người Hạ Thanh Ninh thở nhẹ một hơi, chỉ là Lăng Ngạo vẫn lo lắng.
Anh luôn cảm thấy gần đây tâm trạng Bé Ngoan không được tốt, đặc biệt thích ngủ, không có tinh thần gì cả. Có đôi khi ban ngày chơi trong chốc lát cũng ngáp ngủ liên tục, hoàn toàn khác trạng thái trước đây.
Trước kia cô chính là một chú nai con tươi tắn, hoạt bát sinh động ở trước mắt, hoặc là làm nũng, hoặc là chơi xấu, một giây cũng không ngừng.
Trần An mang nước ấm đến, Lăng Ngạo nhận lấy, giúp cô ngồi dậy: “Có đỡ chút nào không? Đầu còn choáng váng không?”
Tống Vĩnh Nhi uống nước, cánh môi rời miệng chén, cô lắc đầu.
Nhận thấy tất cả mọi người đang đứng ở cửa nhìn mình, cô có hơi thẹn thùng dời mắt đi: “Mọi người không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao.”
“Tốt nhất vẫn nên tìm bác sĩ kiểm tra một cái, ở đây là vương cung củaHoa Kỳ quốc, khẳng định có bác sĩ!” Lăng Ngạo lo lắng sờ lên trán cô.
Trong lòng Tống Vĩnh Nhi biết anh lo lắng cho mình, cô lại nói: “Không có việc gì, anh đừng khẩn trương. Anh mà như vậy, tất cả mọi người sẽ khẩn trương theo anh, em sẽ rất ngại. Lại nói, em chỉ là… Chỉ là vì trong lòng khó chịu, nhất thời không chịu được.”
Câu sau, giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ.
Lăng Ngạo cũng đã hiểu.
Anh đau lòng bế cô, dịu dàng an ủi: “Em không cần lo lắng, nếu em cảm thấy phiền phức quá thì anh sẽ xử lý giúp em.”
Buông cô ra, anh lại hỏi: “Mẫu hậu kia của em, không nhận thì tốt hơn!”
Lăng Ngạo thực sự nôn muốn chết, phụ nữ trên toàn thế giới đều biến mất, anh ta sẽ không cưỡng ép cô!
Đây là tốt nhất!
Tống Vĩnh Nhi rũ mắt, chua xót mơ hồ bịt kín đôi mắt. Chuyện liên quan đến mẹ đẻ, liên quan đến thân thế, sao cô có thể cười to ba tiếng rồi quên đi?
Tim cũng không phải làm từ gỗ, khẳng định sẽ biết đau lòng.
Cô tựa đầu vào ngực Lăng Ngạo, lúc này mới phát hiện người ở cửa đã tản đi từ lúc nào, không khỏi cảm thấy mọi người tri kỷ ấm áp: “Chú, cũng may có anh ở bên cạnh, nếu không chắc em không gánh được. Em sẽ điên mất.”
Lăng Ngạo không nói một lời, chỉ yên lặng ở bên cạnh cô.
Tùy ý cô trút bỏ tất cả phiền muộn, cằn nhằn bên tai, tất cả đều lũ lượt ùa tới!
Anh đều chấp nhận tất cả!
Đợi cho đến khi cô nói mệt rồi, Lam Tư Pháp cũng đã chạy đến thăm cô.
Tống Vĩnh Nhi quay người lại, nhấc chăn che kín đến hai gò má của mình, không để ý tới ông ta.
Lam Tư Pháp lo lắng hỏi: “Con bé thế nào?”
Lăng Ngạo nhìn ông ta, không trả lời mà hỏi lại: “Vị hoàng hậu kia thế nào?”
Sắc mặt Lam Tư Pháp chợt trở nên kỳ quái, ánh mắt lại hơi né tránh: “Thái tử, cậu cũng đã nhìn ra, ta sắp sáu mươi tuổi, lớn tuổi hơn ba của cậu, chỉ là hoàng hậu mới có ba mươi tám tuổi, còn rất trẻ. Cô ấy theo ta nhiều năm như vậy, quả thực khắc sâu trong lòng, ta, cô ấy phạm sai lầm, cũng là do ta có tam cung lục viện, cho nên cô ấy…”
“Được rồi.”
Lăng Ngạo ngắt lời Lam Tư Pháp, anh không có khả năng ép ba vợ của mình giết mẹ vợ của mình.
Nhưng anh không thể chịu được có người ăn hiếp Bé Ngoan của anh, cho dù có là mẹ đẻ của cô!
Ánh mắt vừa chuyển, Lăng Ngạo cảm thấy chuyện này chỉ có thể tạm thời để đó, chỉ nói: “Vĩnh Nhi không thoải mái, tôi cần một bác sĩ đến khám bệnh cho cô ấy.”
“Được được! Ba đi sắp xếp!” Sắc mặt Lam Tư Pháp có phần khẩn trương, ông ta lập tức xoay người đi làm.
Không đến mười phút, trong phòng Tống Vĩnh Nhi đã có mặt đầy đủ bác sĩ và y tá của cung đình.
Từ khoa nội, khoa ngoại, khoa tai mũi họng, khoa nội tiến, khoa thần kinh, còn có khoa tiết niệu, tất cả đều có mặt đầy đủ.
Tống Vĩnh Nhi cảm thấy xấu hổ, không thích có nhiều người nước ngoài nhìn mình chằm chằm như vậy, cho dù cô biết mình cũng là người nước Hoa Kỳ , nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy mình là người Ninh Quốc.
Lăng Ngạo nhướng mày, nhìn ra được sự bất an của cô, anh ngước mắt nói: “Để một người ở lại bắt mạch khám bệnh là được.”
Lam Tư Pháp tự mình ra lệnh, vì vậy tất cả bác sĩ các khoa đều lung tung rối loạn chạy đến phòng khách chờ đợi.
Một bác sĩ nữ khoảng bốn mươi tuổi ngồi xuống giường, lấy gối bắt mạch ra, Lăng Ngạo kéo bàn tay nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi trong chăn đơn ra, đặt tay cô lên gối bắt mạch.
Bác sĩ nữ bắt đầu bắt mạch.
Khoảng chừng một lát sau, bác sĩ nữ bình tĩnh nhìn Lăng Ngạo, nói một đống lời, nghe không hiểu.
Lúc này Lam Tư Pháp đứng ra phiên dịch: “Có thích ngủ hay không, sáng sớm hoặc ban đêm ngủ muộn có thấy dạ dày khó chịu không, ví dụ như chướng bụng buồn nôn.”
Lăng Ngạo nghe vậy bèn ghé mắt liếc nhìn Tống Vĩnh Nhi.
Nhưng thấy cô gật đầu dưới chăn đơn.
Lúc này bác sĩ nữ mỉm cười, đứng lên, nho nhã lễ độ nói gì đó với Lam Tư Pháp.
Chỉ thấy đôi mắt vốn đang khẩn trương của Lam Tư Pháp lập tức trở nên sáng rỡ như ngọc!
Ông ta hưng phấn tiến lên siết chặt vai Lăng Ngạo, động tác đột nhiên khiến Trần An suýt chút nữa là tiến lên ngăn cản.
Trong phòng tràn đầy giọng nói mừng rỡ như điên của Lam Tư Pháp: “Tôi có cháu ngoại! Tôi có cháu ngoại! Ha ha ha! Vĩnh Nhi mang thai! Con bé mang thai!”
Lăng Ngạo khiếp sợ ngồi ở bên giường, giống như đã hóa đá!
Đến tận khi cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài, giọng nói có phần run rẩy mừng rỡ của Lạc Thiên Lăng truyền đến: “Thật ư? Con bé có thai? Chính xác không? Tôi lớn tuổi rồi, cũng đừng làm tôi mừng hụt đấy!”
Lúc này Tống Vĩnh Nhi cũng kéo chăn đơn xuống, eo hơi dùng sức, ngồi dậy khỏi giường: “Thật hay giả!”
Lần này, cô làm một đám người trong phòng dọa sợ!
“Đừng nhúc nhích!”
“Nhẹ thôi!”
“Chậm một chút!”
Một đám người dáng vẻ khẩn trương vây quanh giường cô, muốn tới gần nhưng lại cảm thấy không tiện, nghĩ muốn che chở bụng cô nhưng lại cảm thấy khoảng cách quá xa!
Bác sĩ nữ mỉm cười, gật đầu liên tục, rồi còn nói cái gì đó.
Lúc này Lăng Ngạo mới vui mừng phát khóc, cả người rơi vào trạng thái ngạc nhiên mừng rỡ, giống như toàn bộ ngóc ngách trên thế giới đều được Tống Vĩnh Nhi chiếu sáng! Giống như cho dù anh muốn quay trở lại cuộc sống âm u của quá khứ cũng không trở về được.
Bởi vì Bé Ngoan của anh mang thai!