Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 188: HIỂU RÕ

Hòa cùng ánh sao rực rỡ, bóng đêm linh hoạt kỳ ảo như mộng.

Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo đi tới bên cửa sổ cùng nhau nghe tiếng ve kêu rộn ràng, cùng nhau ngửi hương hoa thơm mát, yên tĩnh đứng cạnh nhau một lát rồi cô mới tiến lên kéo màn cửa nặng nề lên, xoay người lại nhìn anh chăm chú.

Ánh mắt sùng bái kia giống như ở dưới lầu lúc trước ẩn chứa trái tim nhỏ màu hồng phấn mang theo mấy phần tình cảm e lệ của thiếu nữ lại làm cho người ta say mê.

Lăng Ngạo đưa tay kéo cô qua: “Sao vậy?”

Cô như thế này là có lời muốn nói với mình sao? Vừa rồi không phải lúc cùng nhau ngắm màn đêm bầu không khí vẫn còn rất tốt sao?

Tống Vĩnh Nhi mím môi, nói: “Anh… Có thể đứng lên một chút hay không?”

Con ngươi đen bóng lóe lên một cái, cũng không hề hỏi nguyên nhân, anh hơi nhúc nhích hai chân điều chỉnh vị trí một chút sau đó từ từ đứng dậy.

Mạnh mẽ giống như một ngọn núi cao, giống như đại dương mênh mông tụ hội, giống như mặt trời mọc lên ở phương đông.

Trái tim nhỏ của Tống Vĩnh Nhi cũng kích động theo từng khoảnh khắc anh từ từ đứng thẳng, đợi sau khi anh đứng thẳng rồi cô mới đỏ mặt tiến lên một bước vòng tay ôm chặt cái eo của anh, áp mặt lên trên lồng ngực của anh.

“Chú… ”

“Ừm.”

“Trong giây phút anh đứng lên kia thật sự giống như chống lên cả một mảnh bầu trời của em.”

Anh không nói gì.

Nhưng cũng đã hiểu, con nhóc này chỉ là muốn cảm nhận một chút cảm giác anh đứng đấy ôm cô vào trong lòng.

Nhẹ nhàng ôm lấy cô, Lăng Ngạo cũng không nói thêm. Anh nhớ rõ tất cả mọi người bên cạnh đã nói với anh rằng cô nhóc này vẫn còn rất hay mộng mơ, mặc dù anh không tin giấc mơ nhưng lại tin tưởng vào tình yêu, mặc dù anh luôn hướng về hiện thực nhưng cũng nguyện như lời cô nói chống lên một mảnh bầu trời cho cô cũng để mặc cho cô tùy ý mơ mộng ở dưới cánh chim của mình.

“Bé ngoan, cuộc sống trong trường đại học như thế nào?”

Có lẽ là bị khí chất ngây thơ của cô lây sang, trong lòng Lăng Ngạo cũng có rất nhiều giấc mơ chưa hoàn thành.

Anh hơi nhắm mắt lại, dường như trong đầu đang có hình anh lưu động.

Sau năm mười bảy tuổi bị tai nạn xe cộ nhặt về được cái mạng này anh trầm luân một khoảng thời gian rất dài. Năm anh hai mươi tuổi, phu nhân Nguyệt Nha mời giáo viên tới dạy anh, ngoại trừ học các môn chính trị, kinh tế, lịch sử, địa lý thông thường thì còn dạy anh tài chính cổ phiếu, ngoại ngữ nhiều nước, phác hoạ, cờ vua, và cả dương cầm nữa.

Sau những buổi học này, trải qua anh thực hành anh đều có thể làm được.

Anh không hề làm uổng phí công sức vun trồng của phu nhân Nguyệt Nha, tất cả thành tích đều kinh người cũng khiến cho người nhà họ Nghê vui mừng như trong dự liệu.

Bởi vì người nhà họ Nghê vẫn luôn chú ý tới anh từ lúc còn rất nhỏ nên đối với sự thông minh và linh hoạt của anh, bọn họ xưa nay chưa bao giờ nghi ngờ.

Thế nhưng dù là vậy, anh vẫn sẽ có tiếc nuối, có ước mơ.

“Bé ngoan, chờ sau khi khai giảng năm hai đại học thì chụp nhiều ảnh, video, tích cực tham gia hoạt động một chút, quen biết thêm một vài người bạn thì mỗi ngày sẽ vô cùng vui vẻ, buổi tối trở về cũng rất vui vẻ, chúng ta cứ mặt đối mặt như vậy cũng tốt, vai sóng vai cũng tốt, vừa ngắm sao vừa kể chuyện cho tôi nghe, được chứ?”

Tống Vĩnh Nhi nhắm lại mắt, ngực của anh mang theo hương hoa Tử vi mát lạnh cô rất thích: “Ừm!”

Sau đó là yên lặng, bốn tay ôm nhau chưa hề tách ra.

Thật lâu sau Tống Vĩnh Nhi cảm khái mà nói: “Em vẫn luôn rất chờ mong, nếu mà gặp được người mình yêu thì chúng ta không cần phải mỗi ngày đều oanh oanh liệt liệt, không cần thể hiện để cho toàn thế giới đều biết, chúng ta chỉ cần được ở bên cạnh nhau thì dù yên tĩnh giống như không tồn tại cũng được, chỉ cần có thể ôm nhau như thế này vậy là đủ rồi, bởi vì người yêu trong mắt mình chính là phong cảnh đẹp nhất trên đời này, nhịp tim của người yêu chính là lời tâm tình đẹp nhất trên đời.”

Nghe vậy, trái tim Lăng Ngạo khẽ rung động.

Đây có được coi là dỗ ngon dỗ ngọt không?

Nhóc con đã bắt đầu nói với anh lời tâm tình rồi nha!

“Được.” Anh thẳng thắn dứt khoát: “Sau này mỗi ngày chúng ta đều yên lặng ôm ấp nhau như thế này, đây chính là việc bắt buộc của chúng ta mỗi ngày.”

“Được!”

Cô từ trong lòng anh chui ra ngoài, đỡ anh từ từ ngồi trở lại: “Đừng đứng quá lâu, nhất định sẽ mệt chết mất?”

Anh cười khẽ: “Không đâu, sao có thể yếu như vậy được?”

Tống Vĩnh Nhi đẩy anh vào trong phòng làm việc để anh ngồi ở trước bàn học của cô sau đó kéo cái ghế ra ngồi xuống, đem hai tờ giấy đã sớm viết xong đặt xuống trước mặt cả hai.

Hai người bọn họ đối mặt với nhau, cô lấy hai cây bút xinh đẹp từ trong ống đựng bút ra đưa cho anh một cây cười tủm tỉm nói: “Bây giờ, để tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau thì chúng ta bắt đầu làm bài đi, sau khi làm xong sẽ trao đổi với nhau đọc thử xem!”

Lăng Ngạo nhận lấy cây bút, đôi mắt thâm sâu khẽ dò nhẹ nhàng quét qua tờ giấy trắng trước mắt.

Quả nhiên là cô gái nhỏ thích nghịch ngợm, nhưng vì cô nên anh thật sự nghiêm túc cúi xuống bàn giống như khi còn bé đi học trên lớp vậy, nghiêm túc viết xuống.

Tên: Lăng Ngạo.

Ngày sinh: Ngày 13 tháng 7.

Chòm sao: Cự giải.

Nhóm máu: AB.

Chiều cao: 1m92.

Cân nặng: 76kg.

Màu sắc thích nhất: Màu đen, màu lam.

Mùa thích nhất: Mùa hè.

Món ăn thích nhất: Mì cải bẹ thịt băm.

Món ăn ghét nhất: Củ cải trắng, cà rốt, củ cải xanh, củ cải tím, các loại củ cải.

Người thích nhất: Tống Vĩnh Nhi.

Người ghét nhất: Tất cả người nhà họ Lăng.

Tâm nguyện lớn nhất: Đảo ngược thời gian.

Câu nói yêu thích nhất: Người có năng lực thì lãnh đạo người khác, người không có năng lực bị người khác lãnh đạo.

Sau khi viết xong, anh đặt bút xuống hơi nghiêng người về phía trước nhìn nhóc con cũng rất nhanh đã viết xong.

Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô.

Tống Vĩnh Nhi ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh mỉm cười, đem tờ giấy trong tay mình đổi qua với anh sau đó cầm lên chăm chú nhìn lại.

Tên: Tống Vĩnh Nhi.

Ngày sinh: Ngày 16 tháng 9.

Chòm sao: Chòm Xử Nữ.

Nhóm máu: A.

Chiều cao: 1m68.

Cân nặng: 45kg.

Màu sắc thích nhất: Màu lam.

Mùa thích nhất: Mùa đông.

Món ăn thích nhất: Tất cả các món.

Món ăn ghét nhất: Rau cần, cà rốt.

Người thích nhất: Ba mẹ.

Người ghét nhất: Người hèn hạ vô sỉ.

Tâm nguyện lớn nhất: Cùng người yêu đi xem Thái Cơ Lăng.

Câu nói yêu thích nhất: Gieo hai hạt giống sau này sẽ trở thành một mảnh rừng rậm.

Đối với phần của Lăng Ngạo, Tống Vĩnh Nhi cũng xem rất chân thành, cái đầu nhỏ thông minh chỉ cần nhìn qua một hai lần liền đem tất cả nhớ kỹ, chỉ có chuyện khiến cô ngạc nhiên là sinh nhật của ông chú này vừa mới qua không lâu nhưng cô lại hoàn toàn không biết!

Mẹ kiếp, thì ra anh ghét ăn củ cải như vậy, ngay cả tổ tông củ cải cũng tránh xa!

Đối với tâm nguyện muốn đảo ngược thời gian của anh cô cũng cảm thấy rất đau lòng.

Lúc cô ngẩng mặt lên muốn nhìn Lăng Ngạo một chút xem anh đã xem xong chưa lại phát hiện ra người đàn ông này đang mặt mày u ám nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt tĩnh mịch hiện ra rõ ràng vẻ ai oán cùng tức giận.

Cô kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”

Anh rầu rĩ nói: “Tôi viết người thích nhất là em mà sao em lại không thể viết là tôi!”

Tống Vĩnh Nhi thật sự là không thể hiểu được người đàn ông này, có đôi khi cảm thấy anh thông minh đến mức khiến cho người ta không tưởng tượng được nhưng có đôi khi lại cảm thấy anh chỉ như một đứa trẻ vậy!

“Do em viết là ba mẹ nên anh đang ghen với ba mẹ em đấy à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK