CHƯƠNG 36: CÔ ẤY THẬ SỰ ĐI TIỂU, TÈ RA QUẦN
Người thông báo tiến hành cuộc họp quản lý cấp cao của công ty sau mười lăm phút là Lăng Ngạo.
Ở dưới cửa sổ nghe trộm thiếu nữ tâm sự suốt một giờ đồng hồ, cũng là Lăng Ngạo.
Toàn bộ quá trình, Trần Tín không dám quấy nhiễu anh, điện thoại trong túi rung lên không ngừng, tất cả những con cáo già trong phòng họp đều không thể chờ đợi nổi, nhưng lại không có ai dám trực tiếp gọi điện thoại quấy rầy Lăng Ngạo.
Đợi mãi cuối cũng cũng thấy anh xuất hiện ở trong phòng họp, tất cả nam nữa trong phòng đều đứng dậy, tao nhã lễ phép nhìn anh: “Cậu Tư.”
Ánh đèn sáng chiếu qua mái tóc được cắt tỉa khéo léo của anh, còn có chiếc cằm hoàn mỹ, Lăng Ngạo khẽ vuốt cằm, lúc Trần Tín đẩy anh tới chỗ ngồi tượng trưng cho người có quyền lực cao nhất, anh hơi giơ cánh tay lên, lúc này mọi người mới ngồi xuống.
Trần Tín thay mặt người nào đó mở miệng: “Buổi chiều có người nói cho tôi, doanh số của nhạc cụ Huyễn Thiên ở Giang Bắc bị cản trở, mười lăm cửa hàng nhạc cụ đã bị đóng cửa, cụ thể là đã có chuyện gì xảy ra?”
Ánh mắt thông suốt người đàn ông ngồi trên xe lăn nhìn qua, mang theo một chút thiếu kiên nhẫn.
Sắc mặt của mọi người từ đầu đến cuối đang rất căng thẳng.
Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí thứ ba bên tay phải đứng dậy, nghiêm túc mở miệng: “Cậu Tư, là thế này, gần đây Giang Bắc mới lập ra một hiệp hội nhạc cụ Giang Bắc, hễ là nhà máy sản xuất nhạc cụ nổi tiếng ở trong nước thì đều gia nhập, bọn họ điều chinh giá cả riêng từng sản phẩm… Giá thành, tính năng hay các phương diện khác đều điều chỉnh lại, các ông chủ của những nhà máy nhạc cụ này đều bắt tay nhau, muốn độc quyền tiêu thụ nhạc cụ ở Giang Bắc, trong tương lai nếu như tăng giá, hạ giá… đều có hội viên trong hiệp hội nhạc cụ thống nhất quyết định.”
Một người đàn ông bên cạnh ông ta cũng đứng lên: “Cậu Tư, bọn họ lấy khẩu hiệu là: Để phân phối tài nguyên kinh tế hợp lý hơn, để cải thiện thị trường nhạc cụ trong nước, nâng cao chất lượng và trình độ sản xuất nhạc cụ, từ đó thúc đẩy nền kinh tế phát triển, thậm chí kỹ thuật sản xuất nhạc cụ càng tinh vi hơn. Nhưng nói thẳng ra thì vẫn là muốn độc chiếm thị trường để kiếm lợi ích cá nhân.”
Lăng Ngạo lắng nghe rất nghiêm túc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương, lúc họp anh luôn có thói quen như vậy, đây chính là vẻ mặt đang trầm tư suy nghĩ.
Giống như vạn vật trên thế gian đều đang bày trước mặt anh, bị anh quan sát hết lần này đến lần khác, bản chất đều sẽ không có chỗ nào để che giấu.
Sau khi hai người nói xong, Trần Tín cúi đầu, ở bên Lăng Ngạo nói: “Cậu Tư, thời điểm tháng trước, người nào đó phụ trách hiệp hội nhạc cụ này có gửi thư mời cho chúng ta, muốn mời nhà máy nhạc cụ Huyễn Thiên gia nhập hiệp hội của bọn họ, chỉ là ngài ngay lập tức từ chối.”
Lăng Ngạo đã hiểu.
Cái gọi là hiệp hội nhạc cụ này, thái độ rõ ràng chính là: “Nghe theo họ thì sống, chống lại họ thì chết.
E rằng trong khoảng thời gian này bị đóng cửa không thể tiếp tục kinh doanh nhạc cụ không chỉ có riêng cửa hàng Huyễn Thiên, mà còn rất nhiều cửa hàng khác.
Huyễn Thiên được xây dựng trên đảo Đức Quang, một trong những nơi giàu gỗ lim nhất của Singapore, đến bây giờ, đã làm việc được nửa thế kỷ, thương hiệu này còn lớn hơn so với tuổi của Lăng Ngạo, lượng tiêu thụ đã sớm trải rộng toàn cầu.
Đóng cửa mười lăm cửa hàng cũng không tính là gì, có điều nếu như bây giờ không lấy lại thể diện, tiếp sau đây chắc chắn không chỉ có đơn giản là mười lăm cửa hàng đóng cửa như vậy.
Trần Tín nhìn vẻ mặt Lăng Ngạo đang trầm tư, trong lòng cũng đang đánh trống.
Thầm nghĩ đám người này thật là chán sống, sản nghiệp trong tay Cậu Tư nhiều như vậy, duy nhất chỉ có mọi chuyện liên quan đến Huyễn Thiên là anh vô cùng thận trọng, cho dù bảng hiệu của Huyễn Thiên dính một chút bụi bẩn, Cậu Tư cũng hận không thể tự tay lau sạch sẽ, chứ chưa kể đến đám chó chết kia dám kết hợp chống lại mười lăm chi nhánh Huyễn Thiên ở Giang Bắc.
Trần Tín lại thì thầm bên tai Lăng Ngạo: “Ngày mai để anh trai dùng thẻ Vip.”
Lời còn chưa nói hết, Lăng Ngạo liền ngẩng đầu lên cho Trần Tín một ánh mắt bén nhọn đầy khinh bỉ.
Vẻ mặt đó giống như muốn nói: Một chút chuyện như vậy liền muốn sử dụng thẻ VIP, giết gà dùng dao mổ trâu!
Trái tim dường như muốn sụp đổ!
Lần trước chỉ vì muốn biết Tống Vĩnh Nhi đợi mười lăm phút trong khách sạn đã làm những gì, liền sử dung thẻ VIP, bây giờ Huyễn Thiên xảy ra chuyện, sử dụng thẻ VIP lại trở thành giết gà dùng dao mổ trâu?
Nhưng thấy ngón tay thon dài của Lăng Ngạo đang gõ trên mặt bàn giống như biểu diễn piano.
Một lát sau, anh búng tay về phía Trần Tín, Trần Tín lại bắt đầu chủ đề tiếp theo của cuộc họp.
_______________
Giày vò cả một ngày, cộng thêm buổi tối hôm trước không ngủ ngon, cả người Tống Vĩnh Nhi đều đang trong trạng thái buồn ngủ.
Đối mặt với căn biệt thự xa lạ, mặc dù ở khắp nơi đều có màu lam mà cô yêu thích, nhưng dù sao vẫn là xa lạ, cô không đủ mạnh mẽ để đối diện với tương lai không thể đoán trước, còn phải hoàn toàn thả lỏng bản thân đối với hoàn cảnh xa lạ này.
Ôm Trân Trân ngồi bên cạnh ổ mèo nói chuyện đến mệt mỏi, cô nhìn chằm chằm lên bầu trời đầy sao, và cảm thấy rất nhớ nhà!
Thùng thùng.
Cô quay đầu nhìn lại, là Điền Thi Thi đang mỉm cười đứng trước cửa phòng khách nhìn cô: “Cô Tống, cũng không còn sớm, Cậu Tư vẫn chưa về, có lẽ còn phải đợi khá lâu, cô có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không?”
Tống Vĩnh Nhi ngáp một cái, thả Trân Trân vào trong ổ, đứng dậy rời đi.
Không phải cô thực sự muốn ngủ trên giường Lăng Ngạo.
Mà là khi nghe thấy Điền Thi Thi nói Lăng Ngạo còn khá lâu nữa mới trả về, lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm.
Cô biết, cho dù Lăng Ngạo là người lòng dạ hiểm ác lừa gạt cô nhưng Điền Thi Thi cũng sẽ không làm như vậy.
Đi đến tủ quần áo màu xanh nước biển lấy ra một bộ quần áo ngủ, Tống Vĩnh Nhi chạy vào phòng tắm và bắt đầu tắm rửa.
Một lát sau, cô sấy khô tóc từ bên trong đi ra, lúc này đã rất mệt mỏi, nhưng cô cũng không lập tức lên giường nghỉ ngơi, mà là đi đến phía thư phòng cầm một tấm chăn nhỏ ngồi xuống trước bàn đọc sách, đắp chăn lên và ngủ thiếp đi.
Kiểu ngủ thế này đối với cô cũng không quá khó khăn, trước đây khi cô học cấp ba, buổi trưa được nghỉ ngơi cô cùng với những người bạn của mình đều ngủ như vậy.
Thời gian yên lặng trôi qua, tĩnh mịch thanh nhã!
Giấc ngủ này của Tống Vĩnh Nhi rất sâu, trong lúc ngủ mơ, có một đôi tay mạnh mẽ bế cô lên một cách dễ dàng giống như lúc cô ôm Trân Trân.
Cô còn có một giấc mơ đẹp, mơ thấy mình mặc bikini ngâm mình trong biển rộng, bơi ngửa bơi ếch bơi tự do, cô muốn đi du lịch thế nào thì đi thế đó, cảm giác thật vui vẻ hạnh phúc.
Trong mơ dường như còn có người nào đó thỉnh thoảng lại thở dài, sẽ lấy cát ấm đặt lên trên người cô.
Lúc cô đang mơ màng có mở mắt ra hai lần, một mảnh tối đen vô định, chỉ có một giọng nói như thiên thần thì thầm bên tai trấn an tâm trạng bất ổn của cô: “Ngoan, ngủ đi ~!”
Trời vừa tờ mờ sáng, Tống Vĩnh Nhi đã tỉnh.
Không ai biết là cô muốn đi tiểu nên mới tỉnh lại.
Bởi vì đêm hôm trước lúc ôm Trân Trân trong phòng khách, cô đã uống khá nhiều nước táo chua.
Nhưng cô vừa mở mắt thì đập vào mặt mình chính là khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của Lăng Ngạo, đang vô cùng khuếch đại, thoải mái và thích ý, tự nhiên thanh nhã đặt trên đôi vai nhỏ của cô.
Ở trong chăn, bàn tay to lớn của anh đang ôm lấy cô.
Mà toàn bộ sau lưng cô lại gần sát anh!
Đây là tình huống gì vậy?
Đại não Tống Vĩnh Nhi trong chốc lát chập mạch, bị hình ảnh trước mặt hù dọa, nhịn không được liền thấy giữa hai chân một dòng nước chảy xuống!