CHƯƠNG 62: LỜI BÀY TỎ THÂM TÌNH CỦA CẬU TƯ
Dù sao Khúc Thi Văn cũng là phụ nữ, căn phòng này lại là phòng ngủ, cô Tống cũng ở trong đó, vì thế chị ta đến gõ cửa là hợp lý nhất.
Chỉ là, sau khi chị ta gõ cửa, tiếng gào thét bên trong liền ngưng bặt.
Chị ta ghé tai vào nghe, nhưng không nghe thấy gì cả.
Trần An vẫy vẫy tay với chị ta, chị ta liền ngoan ngoãn quay lại.
Trong phòng…
Tống Vĩnh Nhi nghe thấy tiếng gõ cửa, liền bò dậy.
Lúc này cô mới nhớ ra, trong căn nhà này không chỉ có cô và Lăng Ngạo, mà còn có người khác nữa.
Lăng Ngạo gào thét ầm ĩ thế này, anh không sợ mất mặt, nhưng cô sợ nha.
Dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lăng Ngạo, cô dè dặt bò về phía anh, vừa lại gần, cả người liền bị anh ôm chặt vào lòng.
Anh tức giận cắn nhẹ lên đầu mũi cô, cô tránh đi, ghé sát lại gần tay anh thì thầm: “Tắm chung trong một cái bồn tắm, ngủ chung trong một cái chăn, là chuyện trước khi lên 5 tuổi!”
Lúc này, sắc mặt Lăng Ngạo mới đỡ hơn một chút.
Anh thu lại gai nhọn khắp người, rất dịu dàng úp khuôn mặt anh tuấn vào hõm vai cô, nhỏ giọng đáp: “Ừ, sau này, em chỉ được tắm chung trong một cái bồn tắm, ngủ chung trong một cái chăn với tôi thôi! Người khác, ai cũng không được!”
Tống Vĩnh Nhi không biết nên giận hay nên cười, liếc nhìn anh một cái.
Giơ tay vuốt vuốt chiếc cằm trơn bóng như ngọc của anh, cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, cực kì trông đợi: “Ông chú, chân của anh, có tìm chuyên gia khám chưa? Chuẩn đoán chính xác là không thể đứng lên được nữa, hay là, không chừng sau này còn có thể có cơ hội?”
Sự dịu dàng trong con ngươi của Lăng Ngạo dần thu lại, mang theo chút phòng bị nhìn cô: “Sao vậy?”
“Anh đừng hiểu nhầm! Tôi không có ý chê anh.” cô vội vàng giải thích cẩn thận: “Trước kia tôi cũng chưa từng yêu đương, chỉ có một người bạn thanh mai trúc mã là anh Tiểu Long, nhưng sau khi anh xuất hiện, tôi hiểu rằng đó là cảm giác mơ hồ thời niên thiếu, không được coi là tình yêu.”
Cánh tay ôm cô của anh hơi thả lỏng, lặng im chờ đợi cô nói tiếp.
cô rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng kia của anh, hơi khó xử nói: “Tôi… Tôi thích anh! Nhưng sự yêu thích này chỉ vừa mới chớm nở, chưa thể coi là yêu. Lúc thấy anh cô đơn, lúc nghe người khác bàn tán về tuổi thơ của anh, và cả lúc nhìn thấy biểu cảm mất mát của anh, tôi đều sẽ đau lòng.”
Dương như Lăng Ngạo rất ngạc nhiên, đôi mắt đen nhánh như cháy lên từng ngọn lửa, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô!
Đôi môi phiếm hồng, hơi mở ra, muốn nói gì đó, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến lời phía sau cảu cô, bình yên ấm áp đến lạ thường.
Tống vĩnh Nhi cụp hạ hàng mi dài, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình như cũ, khuôn mặt của cô lại càng cúi sâu hơn, nói cũng không lớn: “Nếu lúc này, bắt tôi chọn giữa ba mẹ tôi và anh, tôi sẽ chọn ba mẹ. Dù sao bọn họ cũng là người yêu tôi nhất, cũng là người tôi yêu nhất bây giờ. Vì thế, tôi muốn biết chân của anh có thể đứng dậy hay không, đứng ở góc độ của ba mẹ, không có ai muốn con gái mình tìm một người đàn ông ngồi trên xe lăn cả. Tôi nói như vậy, không phải là chê anh, chỉ là muốn nói rõ ràng với anh những gì mà tôi nghĩ trong lòng.”
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặy lấy vạt áo trước ngực anh, cả người lộ ra vài phần bất an.
Đôi môi vốn đỏ chót, cũng nhợt đi vài phần: “Ngày mai tôi quay về, sẽ nói rõ ràng với anh Tiểu Long, cũng sẽ tìm cơ hội nói chuyện tử tế với ba mẹ tôi. Nếu bọn họ không thể chấp nhận anh, tôi, tôi sẽ nỗ lực tranh đấu, nhưng nếu đến cuối cùng mà phải chọn lựa giữa ba mẹ và anh, ông chú, tôi chỉ có thể…”
Lời phía sau, Tống Vĩnh Nhi không nói ra.
Chỉ nghĩ phải rời xa Lăng Ngạo thôi, trong lòng cô đã rất khó chịu.
Thế nhưng, thân là con cái, ba mẹ vất vả nuôi nấng mình trưởng thành, cô không thể vì một người đàn ông mới quen biết vài ngày, mà bỏ mặc ba mẹ không lo được!
Cho dù thế nào, Tống Vĩnh Nhi cũng không thể làm ra chuyện như vậy được!
Cô hiểu rất rõ, kết thúc một mối tình, sẽ buồn đau một hồi, nhưng kết thúc cốt nhục tình thân, sẽ đau khổ cả đời!
Nước mắt cứ như vậy rưng rưng nơi khóe mắt, cô sụt sịt: “Tôi không muốn rời xa anh, thế nhưng, tôi càng không thể bỏ mặc ba mẹ mình, bọn họ yêu thương tôi như thế. Ông chú, anh có giận tôi không? Chân của anh, có thể khỏi được không?”
Nước mắt liền rơi xuống.
Lăg Ngạo đặt nụ hôn lên gò má cô, nỉ non rất dịu dàng: “Đừng khóc~ Ngoan~ Đừng khóc.”
Tống Vĩnh Nhi ngước mắt nhìn anh, rồi lại rời đi ngay không dám nhìn.
Trong ánh mắt anh thâm tình dạt dào, so với ánh mắt trước kia cô thấy, lại càng như sóng tràn bờ!
Lăng Ngạo hôn lên khuôn mặt cô, rồi nhấc tay lau nước mắt cho cô, vậy mà anh lại vừa cười nhẹ, vừa dịu dàng dỗ cô: “Em có thể nói thích tôi, có thể nói đau lòng vì tôi, đối với tôi đã đủ rồi. Nếu như vậy không coi là tình yêu, cũng không sao cả, tôi yêu em là được.”
“Ông chú~”
“Tôi biết từ nhỏ em đã lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh và tràn đầy ấm áp, đương nhiên khác hẳn với tôi. Em không thể bỏ mặc ba mẹ mình, tôi hiểu, em không biết đâu, tôi ngưỡng mộ em thế nào, ngưỡng mộ em có ba mẹ yêu thương em như thế. Nếu thật sự có một ngày như thế, em không thể không vì họ mà bỏ mặc tôi, tôi cũng không trách em. Điều tôi có thể làm, chỉ là cố hết sức không kẹt giữa em và ba mẹ em, khiến em khó xử.”
Nước mắt của Tống Vĩnh Nhi, vì lời của anh, mà càng chảy nhiều hơn.
cô nói với anh những lời này, không hề muốn tổn thương anh.
Nhưng sao lại cảm thấy, cô vẫn khiến anh tổn thương mất rồi?
Lăng Ngạo nhìn thẳng vào mắt cô, biểu cảm càng thêm nghiêm túc: “Ba mẹ em yêu em thương em, đáng để em hiếu thảo với họ. Mẹ tôi mất sớm, có người ba như kia khiến em chê cười rồi. Còn về chân của tôi, tôi cũng không biết có thể đứng lên hay không nữa. Thế nhưng, Tống Vĩnh Nhi, em nhất định phải nhớ rằng: Tôi của ngày hôm nay không thể khiến em không phải tôi thì không được, đó là vì tôi quá yếu; tôi của sau này, nhất định sẽ lớn mạnh đến mức khiến em thà rằng từ bỏ cả thế giới này, cũng không nỡ bỏ mặc tôi. Đây là lời mà Lăng Ngạo tôi nói với em ngày hôm nay. Còn nữa, thế giới của tôi luôn là màu đen, nhưng nó chỉ cần một tia sáng, giống như trái tim luôn lạnh lẽo của tôi, chỉ cần một người ủ ấm nó. Tôi tiếp nhận em, chắc chắn là em, vậy sẽ là một đời một kiếp, đến chết mới thôi!”
Tống Vĩnh Nhi ngây người.
Nghe đồn người sáng lập Lăng Vân Quốc Tế, cũng chính là cụ ông của Lăng Ngạo, cả đời cưới ba người vợ, mà ông nội của Lăng Ngạo mặc dù chỉ cưới một người vợ, nhưng cả đời loanh quanh luẩn quẩn yêu đến vài người phụ nữ; cha của Lăng Ngạo cũng gặp một người yêu một người, cả đời cưới đến bốn người vợ.
Các anh trai của Lăng Ngạo, cũng chả có tên nào tử tế.
Sao đến lượt Lăng Ngạo, sao lại thành một đời chỉ yêu một người rồi?
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, anh cúi đầu thương yêu hôn nhẹ lên gò má cô: “Đừng nghĩ quá nhiều, tôi có câu thích tôi của em là được rồi. Tôi không quan tâm là vừa mới thích, hay hơi hơi thích, thật sự chỉ cần em có thể thích tôi, vậy là đủ rồi!”