Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 63: LÀ TÔI, NGOAN, ĐỪNG SỢ~

Sau lần thổ lộ này, Lăng Ngạo dường như biến thành một người khác.

Cũng không phải nói anh khác chỗ nào, chỉ là lúc đấu khẩu với nhau, anh bắt đầu biết nhường nhịn cô rồi.

Mỗi khi cô định nói gì, anh muốn mở miệng chặn họng lại, tất cả đều nhịn xuống, cố gắng giả câm. Cứ vậy một hai lần, bản thân anh phát hiện, tình cảm giữa anh và cô nhóc kia tiến triển rồi.

Tống Vĩnh Nhi cũng ngày càng cảm thấy Lăng Ngạo dịu dàng rồi, thật sự càng nhìn càng thấy có tiềm chất của một chàng trai ấm áp dịu dàng, có lúc sẽ nhìn anh, vừa nhìn liền nhìn rất lâu mới hoàn hồn, sau khi tỉnh lại liền hơi đỏ mặt.

Thì ra đây chính là cảm giác thích một người, hihi~ thật kì diệu.

Bữa tối là đặt đồ ăn, phục vụ sẽ đưa tới tận phòng, sau khi ăn xong, Tống Vĩnh Nhi liền đi tắm, rồi nằm lên giường.

Lăng Ngạo vào nhà tắm sau khi cô tắm xong.

cô nghe thấy tiếng Trần Tín đẩy anh đi vào, sau đó liền truyền tới tiếng nước chảy, tim cô đập mạnh, hơi loạn nhịp.

Toàn bộ đầu óc, đều là nhớ về dáng vẻ thâm tình mà chân thành lúc anh bảy tỏ với cô hôm nay.

Làm sao giờ?

Nghe xong lời bày tỏ chiều hôm nay, giờ chỉ cần cô nghĩ đến anh, sẽ có cảm giác tim đập loạn nhịp.

Khi Trần Tín đẩy Lăng Ngạo đã thay xong quần áo, vừa trắng vừa thơm tới trước mặt Tống Vĩnh Nhi, anh ta còn tinh nghịch nói một câu: “Cô Tống, đã đưa cậu Tư tắm rửa sạch sẽ đến cho cô rồi đây.”

Lăng Ngạo hơi đỏ mặt, cũng không nói gì.

cô kéo chăn ra, ngó đầu ra nhìn một cái, khó chịu nói: “Không phải ông chú quen ở thư phòng sao?”

Khuôn mặt vốn hơi ửng đỏ của Lăng Ngạo có chút cứng ngắc, nhưng không nói gì.

Trần Tính lại chêm vào một câu: “Cô Tống, chả có ai quen ngủ ở thư phòng cả. Cậu Tư đã hai đêm không ngủ ngon rồi, cô thương cậu ấy với, cho cậu ý có giường ngủ tối nay đi!”

“Bên cạnh cũng có phòng ngủ!”

“Vợ chồng anh trai chị dâu tôi đã ngủ ở phòng bên cạnh rồi!”

“Vậy…”

“Tối nay tôi trực đêm, tiện thể ngủ ở sofa ngoài phòng khách luôn!”

“Ồ~!”

Trần Tính chặn hết đường lùi của Tống Vĩnh Nhi, rồi lại ném ra quả ngọt dụ dỗ cô: “Chỉ là cô thật sự không cần phải lo lắng gì đâu, chỉ cần cô đồng ý để cậu tư lên giường, tôi có thể ôm thêm một cái chăn tới, hai người cùng giường không cùng gối, mỗi người một chăn, nửa thân dưới của cậu tư cũng không động đậy được, cô tuyệt đối an toàn.”

Nghĩ như vậy, lòng Tống Vĩnh Nhi hơi xao động.

Ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt Lăng Ngạo, vừa đúng lúc thấy Lăng Ngạo như chú cừu non mơ mơ màng màng buồn ngủ, ngáp một cái.

Cuối cùng cô mềm lòng gật đầu: “Vậy nhanh chóng lấy chăn đến đây!”

“Xong ngay!”

Trần Tín vui vẻ, quay đầu chạy ngay ra ngoài, rất nhanh liền quay lại, trong tay anh ta đã ôm thêm một cái chăn màu trắng, tốc độ nhanh như vậy, khiến Tống Vĩnh Nhi không nhịn được nghĩ có phải bọn họ đã sớm bàn bạc sẵn rồi không.

Trần Tín bảo cô giúp đỡ, vì thế cô xuống giường, cùng Trần Tín cẩn thận từng li từng tý dìu Lăng Ngạo lên giường, giúp anh nằm xuống, đặt đầu anh lên gối, đắp chăn lên người anh.

“Cậu tư, cô Tống, ngủ ngon, mơ giấc mơ đẹp~!”

Khi Trần Tín rời đi, trên miệng còn mang nụ cười ẩn ý sâu xa, nụ cười đó hơi xấu xa, Tống Vĩnh Nhi lại không để ý.

Cô cũng trèo lên giường, nói với Lăng Ngạo bên cạnh: “Ông chú, ngủ ngon~!”

“Ngủ ngon.”

Trong phòng còn để một ngọn đèn ngủ , Tống Vĩnh Nhi đang định nhắm mắt, liền thấy Lăng Ngạo nằm đối diện với mình, cũng không ngủ, đôi mắt, nhìn chằm chằm cô, như lang sói.

cô lặng lẽ xoay người, khiến anh chỉ nhìn thấy gáy của mình.

Nghĩ tới anh không thể động đậy, vì thế cũng không lo lắng gì, nhắm mắt đi ngủ.

Chỉ là, đêm đó, Tống Vĩnh Nhi có một giấc mơ kì lạ.

cô mơ thấy mình rơi xuống nước, hít thở khó khăn, Lăng Ngạo lặn xuống nước, trao cho cô chút không khí còn sót lại của mình, bên tai còn truyền tới giọng anh nỉ non rất rõ ràng: “Bảo bối~ Em thật đẹp~!”

Mơ mơ hồ hồ mở mắt, chính là lúc nửa đêm, khi đầu óc con người mệt mỏi nhất, tư duy gì đó của cô đều chậm mất nửa nhịn, chỉ cảm thấy cả người càng ngày càng nặng, tay sờ lên ngực, liền sờ thấy đầu một người đàn ông.

cô sắp khóc thành tiếng, chủ nhân chiếc đầu kia liền ngẩng lên nhìn cô, dịu dàng dỗ dành: “Là tôi, ngoan, đừng sợ.”

cô vẫn nhìn liếc qua: “Ông chú, thì ra là anh à.”

Mồm khẽ mếu, cô yên tâm duỗi tay ôm lấy anh, ôm đầu anh vào trước ngực mình, dần dần ngủ thiếp đi.

Phản ứng này, quả thật là lời mời gọi vô hình.

Nếu như là giữa ban ngày ban mặt, lúc Tống Vĩnh Nhi hoàn toàn tỉnh táo, nhất định cô sẽ xấu hổ đến chết!

Hôm sau, trời đã sáng rồi.

Lúc Tống Vĩnh Nhi tỉnh lại, Lăng Ngạo đã không còn trên giường.

Dụi dụi mắt, nhanh chóng vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, lúc này mới phát hiện, trên ngực mình lại toàn là dấu hôn! OMG!

Lúc này Tống Vĩnh Nhi ngủ đủ rồi, đầu óc cực kì thanh tỉnh, phản ứng của cô có chậm chạp hơn nữa, cũng hiểu được đây rốt cuộc là chuyện gì!

“Lăng Ngạo~! Tôi muốn giết anh~! Cái đồ háo sắc nhà anh~!”

Khi Tống Vĩnh Nhi cực kì tức giận xông ra phòng khách, cửa vừa mở ra, liền thấy Lăng Ngạo mặt mày nghiêm trọng ngồi trên sofa, Trần Tín đang cầm thuốc, cực kì cẩn thận bôi lên chân anh.

Trần An cũng mặt mày ngưng trọng, Khúc Thi Văn lại càng như thế!

Không ai nói chuyện với cô, tất cả mọi người đều quan tâm đến tình trạng của Lăng Ngạo.

“Sau thế? Chân của ông chú sao vậy?”

Tống Vĩnh Nhi vứt chuyện mình thắc mắc ra sau chín tầng mây, thấy dáng vẻ này của Lăng Ngạo, không biết vì sao cô rất đau lòng.

Khúc Thi Văn vội vàng trả lời: “Khi trời sắp sáng, chúng tôi nghe thấy trong phòng cậu tư có tiếng bị ngã, đi vào xem, liền thấy xe lăn nằm trên mặt đất, cậu tư cũng nằm ở đó. Chân của cậu ấy ngã bị thương rồi, sưng hết cả lên.”

“Sưng rồi sao? Tôi xem xem.”

Tống Vĩnh Nhi nghển cổ sán lại gần, lại bị vợ chồng Trần An ngăn lại.

Trần An nói: “Có Trần Tín bôi thuốc cho là được rồi.”

Khúc Thị Vân đổi chủ đề: “Cô Tống, sau khi ăn bữa sáng chúng ta phải về thành phố M, hành lý của cô đã thu dọn xong chưa, tôi vào thu dọn giúp cô nhé!”

Tống Vĩnh Nhi nhíu mày, nhìn chân của Lăng Ngạo, cô không thấy vết thương của anh, vì bàn tay của Trần Tín rất to, một bàn tay che phía trên vết thương, xanh tím cái gì cũng đều che kín hết, cô chỉ có thể thấy Trần Tín rất chăm chú xoa bóp.

Thở dài một hơi, Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo: “Ông chú, anh vẫn ổn chứ?”

Lăng Ngạo ngước mắt nhìn cô, gật đầu: “Tôi vẫn ổn, em và Thi Văn đi thu dọn hành lý đi, chúng ta phải xuất phát rồi.”

cô gật đầu, nghe lời anh đi dọn hành lý.

Khúc Thi Văn theo cô vào trong phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.

Một giây đó…

Cuối cùng Trần Tín cũng ngừng tay, cười như quân trộm, nhỏ tiếng nói: “Vẫn may cô Tống không phát hiện ra.”

Trần An thật sự bội phục chủ của mình, lắc đầu dở khóc dở cười: “Người ta nói quan tâm tất loạn, cô Tống quan tâm cậu tư, đương nhiên có chuyện lớn thế nào cũng gác lại, xem xem cậu tư thế nào trước đã.”

Lăng Ngạo lại không nói gì, cúi người, duỗi tay thả ống quần mình xuống, che đi làn da hoàn hảo không làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK