Cố Âm vừa nói xong, nhướng đôi mắt linh động lên, nhìn rất đáng yêu.
Nhớ tới buổi sáng Phú Nhất giận dữ la hét trong điện thoại, Đại Đế Kiệt Hy lòng dạ thâm trầm nhíu mày.
Cô gái này, không lẽ là con gái Lăng Vân?
Cô gái này làm Kiều Âu rất đau đầu: “Tôi có chuyện phải nói với anh hai, không rảnh đưa cô gái này đi gặp ai!”
Bây giờ, Kiều Âu một lòng chỉ nghĩ về chuyện con nối dòng của hoàng gia, nghĩ làm sao cho Lăng Ngạo sớm quay về Lạc gia nhận tổ quy tông!
Lăng Ngạo chính là nam đinh duy nhất của hoàng thất, cũng là cháu ruột của ông ta và trưởng công chúa!
Yến Bắc cười nói: “Tướng quân yên tâm, tuy lão gia chỉ ở đây, nhưng lại biết mọi chuyện trên đời.”
Nói xong, ông ta đưa mắt lên cao chăm chú nhìn đôi chim ưng đang bay lượn trên trời, tay giơ lên huýt sáo một tiếng. Có thể thấy, cặp chim ưng hung hăng kia lượn vài vòng rồi lao xuống, ngoan ngoãn đậu trên tay Yến Bắc.
Đại Đế Kiệt Hy giật mình: “Đây là con của Lưu Quang?”
Yến Bắc gật gật đầu: “Sinh sản vài lứa, cố tình chỉ có cặp này là khôn nhất, cực kỳ giống Lưu Quang năm đó. Ông nội nói, đứa bé kia tặng ông ấy trà Tử Vi, thơm ngon, lưu hương trong miệng, ông ấy rất thích. Ông ấy không có quà gì tốt để tặng lại, liền đem đôi ưng non này tặng cho hai vợ chồng chúng làm quà tân hôn. Đôi ưng này hai tháng tuổi rồi, đều là đực, chưa nhận chủ, cũng chưa có tên.”
Yến Bắc nói xong, nhìn sang Cố Âm, lúc này Cố Âm nhận lấy lồng gỗ trong tay cung nhân, lần lượt nhốt hai con chim ưng vào.
Một tay cầm một con, cô ấy thi lễ với Đại Đế Kiệt Hy và Kiều Âu: “Cố Âm gặp qua bệ hạ, gặp qua Đại tướng quân!”
Đại Đế Kiệt Hy lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, nhỏ tiếng nói với Yến Bắc: “Cô gái này sẽ không phải . . . . .”
Yến Bắc cười nhưng không nói.
Kiều Âu cũng nheo mắt, suy nghĩ kỹ lời nói của Đại Đế Kiệt Hy, ánh mắt lập tức sắc bén lên: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc không thì lại mọc lên!”
Yến Bắc nói: “Lão gia đã nói, biết sai có thể sửa, lòng thiện lớn hơn hết thảy. Lí Tự Tân có thể một lần nữa bắt đầu, có thể thấy nhiều chuyện cũng không hoàn toàn do gien quyết định, mà do hoàn cảnh và giáo dục đồng thời quyết định.”
“Lí Tự Tân?”
Cố Âm suy nghĩ trong chốc lát, mắt sáng lên nói: “Chính là người phụ nữ tài giỏi tự lập nên thương hiệu rượu vang của mình phải không? Ông nội Thiên Lăng chuyên môn cho cháu xem truyện ký của bà ấy, bà ấy tự gây dựng sự nghiệp, sau đó tiền kiếm được, đều quyên góp xây trường học, cô nhi viện còn có cả bệnh viện! Lúc bà ấy bốn mươi tuổi mắc phải ung thư vú, rất nhiều đứa trẻ đến thăm bà ấy, phóng viên cũng đi phỏng vấn, bà ấy nói, tuy bà ấy không có kết hôn, không có con, nhưng cô nhi trên đời đều là con của bà ấy, bà ấy sẽ dùng hết sức, hết khả năng giúp đỡ trẻ em nghèo khó. Khi bà ấy bốn mươi mốt tuổi làm giải phẫu cắt bỏ ngực, vẫn tham gia hoạt động từ thiện như trước, năm thứ hai sau khi làm giải phẫu bà ấy gặp một vị giáo sư ưu tú có cùng chí hướng, hai người kết hôn sinh con, tuy không thể cho con mình bú sữa mẹ, nhưng bà ấy vẫn làm mẹ!”
Mặt Cố Âm phấn khởi, khó kiềm chế sự tôn sùng Lí Tự Tân.
Măt Kiều Âu và Đại Đế Kiệt Hy kì lạ, hai người nhìn không trung.
Cố Âm không biết, mẹ Lí Tự Tân là kẻ ác độc lớn mạng, từng làm hại Lạc gia khổ không kể xiết, ngay cả mẹ Đại Đế Kiệt Hy đều do bà ta giết chết!
Đại Đế Thiên Lăng đỡ đẻ cho Lí Tự Tân, cùng ngày Lí Tự Tân sinh ra, Đại Đế Thiên Lăng bắn chết mẹ Lí Tự Tân, còn muốn tự tay giết chết bà ấy, chỉ là không có thành công.
Chuyện xưa đẫm máu và nước mắt kia, vốn tưởng người nhà họ Lạc sẽ ghi khắc sâu trong linh hồn, không ngờ, việc thiện Lí Tự Tân làm sau khi lớn, không chỉ chuộc lại tội nghiệt mẹ bà năm xưa, càng thay Lí Tự Tân có được tình yêu và cuộc sống mới.
Yến Bắc lúc này nói sang chuyện khác: “Cậu chủ và mợ chủ ít ngày nữa đi Nước Hoa Kì ngầm điều tra, mà Cố Âm thông thạo ngôn ngữ, phong tục và ghi nhớ địa lý của nước Hoa Kì, lần này đến, sẽ có ích cho cậu chủ và mợ chủ.”
Yến Bắc nói xong, không nhìn ai, xoay người vào cửa viện.
Thành phố M, cung Tử Vi ——
Sau khi Kiều Trạm Đông truyền lại tin tứcLăng Vân là giả, cả biệt thự đều sôi trào.
Chuyện lăng mộ hoàng thất Nam Cung ngàn năm trước, Lăng Ngạo tự mình nói cho Tống Vĩnh Nhi và bọn Nghê Chiến, một nhóm người, hiểu rõ lẫn nhau, không có kế hoạch bí mật giấu lẫn nhau cả.
Trần An trước hết đem mục tiêu tập trung ở nước Hoa Kì.
“Cậu Tư phân phó tôi và Tín đi thăm dò, chúng tôi liền theo dòng họ Nam Cung bắt đầu điều tra, dòng họ này tồn tại thời nước T và nước Ninh cổ đại. Mọi người biết, nước Hoa Kì kỳ thật ra là từ nước Ninh chúng ta phân ra, quan hệ giống như Hàn Quốc và Triều Tiên. Một ngàn năm trước, lúc nó chia ra, nước Ninh cổ đại thật sự có hoàng tộc Nam Cung, tồn tại mấy trăm năm, lúc ấy cũng tương đối phồn vinh cường thịnh. Mà di tích của nó ngay tại nước Hoa Kì bây giờ.”
Trần An nói xong, Trần Tín nói tiếp: “Cho nên, chúng tôi có lý do tin, lăng mộ hoàng thất Nam Cung cũng ở nước Hoa Kì. Chúng tôi còn chưa biết vị trí cụ thể, nhưng có thể khẳng định là ở hướng đông nam , nơi này bốn phía đều là biển, thành thị không nhiều lắm, tìm tin tức của Duyên có lẽ không phải rất khó.”
Nghê Chiến đã muốn ngồi không yên, lại nhớ chính mình đã đồng ý với Lăng Ngạo sẽ không một mình hành động.
Anh ta đi đến bên người Lăng Ngạo, đau khổ cầu xin: “Anh, chúng ta còn chờ cái gì, hiện tại xuất phát đi!”
Lăng Ngạo nhìn Nghê Chiến một cái, lại hướng về phía cửa sổ, nói: “Không có lý do a, chúng ta báo Kiều gia đi thăm dò chuyện Lăng Vân thật giả, hiện tại điều tra ra, nhưng bên kia không có khả năng không chú ý chúng ta, một chút động tĩnh cũng không có!”
Nghê Chiến: “…”
Tống Vĩnh Nhi hiếu kỳ nói: “Anh muốn động tĩnh gì?”
Lăng Ngạo lắc đầu, biểu tình chân thật: “Không phải anh muốn động tĩnh gì, mà là Tướng quân Kiều Âu hẳn là đã muốn tìm người kia, người kia ước gì toàn thế giới đều biết chuyện của anh, khẳng định kể hết cho Tướng quân Kiều Âu.”
Nói xong, Lăng Ngạo kéo Tống Vĩnh Nhi qua, vùi khuôn mặt tuấn tú vào cổ non mịn trắng nõn của cô, siêng năng cọ xát, miệng còn oan ức oán giận : “Bọn họ mặc dù không thể nghĩ ra, vị kia ở Huyễn Thiên các cũng nên nghĩ đến. Như thế nào một chút động tĩnh cũng không có, nỡ bỏ anh lấy thân đâm đầu vào nguy hiểm?”
Tống Vĩnh Nhi cười khúc khích: “Vậy anh muốn động tĩnh gì? Em đều hỏi anh hai lần !”
“Ít nhất cũng nên cho anh một ít trợ giúp, giống như cho anh một người đáng tin cậy, hoặc là cái gì trợ lực.” Lăng Ngạo nhắm mắt, giống trẻ chu môi: “Hừ, trước kia không để ý tới anh, mặc anh tự sinh tự diệt, còn chưa tính. Bây giờ nếu không quản sống chết của anh, anh cũng không để ý bọn họ! Hừ!”
Hai tiếng hừ, từ mũi Lăng Ngạo phát ra, chọc Tống Vĩnh Nhi buồn cười.
Nghê Chiến cũng rất sốt ruột, nhanh bị Lăng Ngạo dọa khóc: “Anh! Anh không thể buông tay mặc kệ đó! Đầu óc em vốn không bằng anh, bây giờ quýnh lên, càng ngốc, anh không đi em làm sao bây giờ a?”