Lời của Nghê Chiến, khiến mặt mày của Trần Tín thoáng ra một tia không tự nhiên, cũng khiến nước mắt của Thanh Ninh càng rơi dữ dội hơn.
7 năm, đâu thể nói quên thì có thể quên được?
Nghê Chiến đương nhiên không thể để cô ta đi, nhân lúc cô ta khóc, ôm lấy vai của cô ta đi về phía xe, che đầu của cô ta đưa lên xe, đóng cửa lại!
Bản thân anh mau chóng từ cửa khác chui vào, Trần Tín rất nhanh cũng lên xe, trực tiếp lái xe về Tử Vi Cung.
Không mất nhiều thời gian, những cây tử vi cao lớn giống như cấm vệ quân xếp thành hàng hiện ra trước mắt.
Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, biệt thự cả Tử Vi Cung nổi bật giữa vườn hoa tử vi đầy lãng mạn, tựa như tòa lâu đài trong truyện cổ tích, nguy nga mà yên tĩnh.
Trần Tín lái xe thẳng đến cửa biệt thự.
Anh ta trầm mặc xuống xe, mở cửa xe bên phía Nghê Chiến, sau đó mở cốp xe ra, từ bên trong nhấc ra chiếc vali màu hồng, cũng không có đợi ai, bước vào trong biệt thự trước.
Nghê Chiến mở cửa xe bên phía Thanh Ninh, thân hình cao lớn hơi dựa vào cửa xe, bắt đầu dỗ cô ta xuống xe.
“Em họ yêu quý~! Em mau xuống xe đi, nếu không lát nữa, Tiểu Cố Duyên nhà anh lại ghen, em thấy anh luôn đứng về bên em, ảnh hưởng cũng không tốt.”
Nước mắt của Thanh Ninh đã dừng ở trên đường trở về rồi.
Là cô ta ép bản thân mình dừng lại.
Bản tính trời sinh của cô ta chính là loại chảy máu chảy mồ hôi không rơi nước mắt, hôm nay biết khóc, cũng là bởi vì trong lòng thực sự quá chua xót.
Bởi vì thời gian khóc không dài, cho nên lông mi chỉ hơi ướt mà thôi, mắt không có sưng đỏ, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra.
Cô ta cắn môi dưới, khẽ nói: “Anh đi nhìn thử, trong phòng khách có người nhiều hay không?”
Nếu như nhiều người, cô ta lát nữa sẽ vào.
Nếu như không có ai, cô ta một hơi xông thẳng lên tầng 3, sau đó ăn uống ngủ nghỉ đều giải quyết ở trong phòng, không tiếp tục lộ mặt nữa.
Ông trời biết, vừa rồi cô đã cố ép mình nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tránh Trần Tín quấy nhiễu đến mình!
Mà khi xảy ra chuyện này, con gái đều cần mặt mũi, có lẽ do tác dụng tâm lý, cô ta cảm thấy ánh mắt của mọi người lúc này nhìn cô chắc chắn đều không đúng, chắc chắn sẽ xì xào về cô ta!
Cô ta đột nhiên che miệng lại bắt đầu rơi nước mắt.
Nghê Chiến sững sờ, có một tia xúc động muốn đánh Trần Tín một trận, nhưng chuyện tình cảm, quả thực không thể miễn cưỡng được!
“Hu hu~ xin lỗi~! Anh giúp em nói với Cố Duyên, xin lỗi! Thật sự thật sự xin lỗi!”
Thanh Ninh đột nhiên nhớ lại gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Cố Duyên trước đây khi vạch trần Cố Duyên trước mặt mọi người!
Bây giờ cô ta mới cảm nhận được, thì ra tâm tư của việc thích một người bị mọi người biết được, lại khó xử như thế này, nhất là đối phương còn không thích mình!
Nghê Chiến thấy cô ta như vậy, khẽ thở dài, nói: “Cho nên nói, một lần vấp ngã sẽ càng trưởng thành hơn, sau này em cũng để ý hơn, nói chuyện sẽ dùng não hơn, đừng chỉ vì sự thống khoái nhất thời của mình, muốn suy nghĩ xem có tạo thành tổn thương và ảnh hưởng đến người xung quanh hay không.”
“Hu hu~ Hu hu hu~”
Thanh Ninh lại khóc rồi.
Cô ta mấy lần cố gắng dừng lại, nhưng nước mắt đáng chết vẫn không kìm được mà rơi xuống!
Nghê Chiến nhíu mày, trong lòng có chút tức giận.
Có thể là người nhà đều bênh người nhà, cho nên anh ta cảm thấy mắt nhìn của Trần Tín quá cao rồi, em họ của anh muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn gia thế có gia thế, còn độc lập hơn những cô gái bình thường, có cá tính, nhưng bản tính ngay thẳng, không có cái gì xấu xa, cũng không phải thiếu nữ bất lương gì, Trần Tín sao lại không nhìn trúng cơ chứ?
Xoay người đi vào cửa đại sảnh của biệt thự, anh ta nhìn thấy Trần Tín vừa từ trên lầu đi xuống, nói: “Giấy ăn trên bàn trà, cầm qua đây!”
Trong xe không phải không có khăn giấy, chỉ là Nghê Chiến cố tình thôi.
Không hẳn là tính khí trẻ con, nhưng anh ta cảm thấy, em gái của anh ta vì Trần Tín đã khóc thành ra như thế rồi, Trần Tín cho dù không an ủi, cũng sẽ không để trong lòng, nhưng ít nhất cũng nên để Trần Tín biết chứ nhỉ?
Trần Tín cái gì cũng không nói, bước tới cầm túi khăn giấy đưa đến.
Nghê Chiến cầm lấy, cũng không nhìn anh ta, lại nói: “Bảo mọi người trong phòng khách tránh hết đi, lát nữa Thanh Ninh khóc xong, khi con bé lên lầu, không muốn ai nhìn thấy nó!”
Trần Tín đứng bất động.
Nghê Chiến lúc này mới ngước mắt nghi hoặc nhìn Trần Tín: “Đi đi!”
Trần Tín lúc này mặt mày không cảm xúc nói: “Phòng khách không có ai.”
“Cậu không phải người sao?” Nghê Chiến không khách khí nói: “Lẽ nào cậu không nên tránh đi? Người nó không muốn nhìn thấy nhất bây giờ chính là cậu đó! Cậu đã làm tổn thương con bé, cậu có biết không?”
Trần Tín chớp chớp mắt, thân hình cao lớn bỗng quay người, đi vào hành lang.
Nghê Chiến nhìn khăn giấy trong tay, đi đến bên xe đưa cho cô ta.
Thanh Ninh rút một tờ lau nước mắt thì Nghê Chiến nói: “Anh đã đuổi Trần Tín đi rồi, em nếu như muốn về phòng, bây giờ có thể đi ngay.”
Nghe vậy, Thanh Ninh giống như một cơ gió từ trên xe bước xuống, một hơi xông vào trong phòng khách, ấn thang máy, trực tiếp đi lên tầng 3.
Nghê Chiến không yên tâm nên đi theo, khi anh ta đến phòng của Thanh Ninh ở tầng 3, nhìn thấy vali của cô ta đặt ở cạnh giường.
Nghĩ lại, vừa rồi nhìn thấy Trần Tín từ trên cầu thang bước xuống, chính là xách vali lên cho Thanh Ninh.
Nghê Chiến đánh giá xung quanh một phen, phát hiện vỏ gối của Thanh Ninh hình như đã được thay rồi, tối qua anh ta đưa cô về phòng, có ấn tượng, vỏ gối với ga giường là cùng một bộ, đều là màu tím, nhưng bây giờ vỏ gối lại thành màu xanh lam.
Được, toàn thế giới chắc chắn đều biết, cô nhóc bởi vì Trần Tín mà đau lòng, mà đổi cả vỏ gối rồi.
“Em cố gắng nghỉ ngơi, bữa trưa anh sẽ đưa lên cho em.”
Nghê Chiến liếc nhìn cô ta, lại nói: “Thật ra mặt mộc của em bây giờ thật sự rất đẹp, ít nhất trông sạch sẽ hơn, em nghĩ xem, tối qua thảm nhất không phải em, là Trân Trân, lông trắng cả người bị em hóa trang dọa người biết bao nhiêu!”
“Phì!”
Thanh Ninh bị anh ta chọc cười.
Cô lau nước mắt, nói: “Em sẽ cố gắng không khóc nữa, anh đi mau! Ở đây chướng mắt em!”
Nghê Chiến khẽ thở dài: “Em ổn là được rồi, đừng ở đây xảy ra chuyện, nếu không ông nội chắc chắn sẽ giáo huấn anh.”
“Chuyện em thất tình không được phép nói ra ngoài!”
“Được!”
“Người nhà anh cũng không được nói!”
“Được.”
“Đừng cùng Trần Tín, cũng đừng cùng bất cứ ai nói chuyện của em nữa!”
“Được.”
“Đóng cửa, ra ngoài!”
“…”
Nghê Chiến vẫn rời khỏi.
Bởi vì anh ta biết, Thanh Ninh không giống những cô gái khác, cô thật sự rất sợ dáng vẻ khóc lóc của mình bị người khác nhìn thấy, hơn nữa trong lòng của Nghê Chiến cũng có tính toán, cô nhóc này chắc rất nhiều năm không có rơi nước mắt rồi.
Đóng cửa lại, Nghê Chiến từ trên lầu đi xuống, muốn rót cà phê, thuận tiện xem Cố Duyên hôm nay ra ngoài hay chưa.
Vừa đi đến thư phòng, bèn nhìn thấy Trần Tín một mình đứng trong đại sảnh, tư thế đứng như tượng điêu khắc.
Mà Lăng Ngạo cũng bị hai vợ chồng Trần An vây lấy, từ cửa sau từ từ lăn xe vào.