Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 196: BAN ƠN

Bạch Ly Thu còn chưa trả lời thì Kiều Tả Kỳ đã cười khẽ gật đầu: “Phải rồi nhỉ! Tiểu Thu nên gọi cháu là anh trai!”

Lăng Ngạo cười cười, có chút ý vị thâm trường mà nói: “Nếu đã như vậy thì không nên gọi cậu tư hay cô Tống xa lạ như vậy nữa, hay là kêu tôi là anh, kêu Vĩnh Nhi là chị dâu giống như Chiến đi!”

Bạch Ly Thu: “…”

Nghê Chiến nhịn cười, cảm thấy Lăng Ngạo đúng là đang có lý nên lấn tới mà, tiểu hoàng tử dị tộc nhà người ta có chút động tâm với tiểu nha đầu, nhưng cũng khó mà trách người ta a.

Vẻ ngoài của tiểu nha đầu mê người như vậy, tính cách cũng mê người, có đàn ông thích thì cũng là chuyện bình thường thôi.

Càng huống hồ người ta đã rộng lượng mà chúc phúc rồi, hà tất gì phải đòi người ta phải kêu một tiếng chị dâu chứ?

Đây còn không phải là rắp tâm xát muối vào vết thương chưa lành của người ta sao?

Nhưng Lăng Ngạo nhìn thấy Bạch Ly Thu có chút không sẵn lòng, thì lại thêm một câu: “Xem ra tam điện hạ đang xem thường một đứa con riêng như tôi rồi.”

Thừa thắng xông lên, từng bước ép sát, chính là muốn bóp chết cái tiểu tâm tư đang rục rịch chộn rộn của cậu đó!

Kiều Tả Kỳ lại không vui rồi: “Tiểu Ngạo, cháu đừng nói như vậy! Con riêng gì chứ, không có chuyện đó đâu, cháu là đích tôn chính thống của nhà họ Lạc, tên của cháu còn là do ông nội cháu đích thân đặt nữa. Bây giờ nghĩ lại, ông nội của cháu đã nhận định cháu từ lâu rồi!”

Nói xong, Kiều Tả Kỳ nháy mắt ra hiệu với Bạch Ly Thu: “Sau này ăn ở với anh trai cháu cho tốt, chỉ e là có nhiều chuyện, sau này cháu phải mong anh cháu giúp cháu một tay nữa đó!”

Lời nói của Kiều Tả Kỳ có thâm ý khác, ai cũng có thể nghe ra được.

Bà ấy nói cũng không sai, Mạc Ly Quốc do đại hoàng tử nắm quyền, Bệ hạ có lòng thiên vị mẹ con Bạch Ly Thu, cuộc sống của mẹ con bọn họ bây giờ rất an ổn, nhưng vài năm sau nếu như đại hoàng tử đăng cơ, kết cục của mẹ con họ có thể trực tiếp dự đoán!

Mà Lăng Ngạo là người thừa kế duy nhất của Hoàng thất, là huyết mạch chính thống, tương lai sau khi lên làm Hoàng Đế, dựa vào dòng máu họ hàng này, có giúp hay không hoàn toàn nằm ở suy nghĩ của Lăng Ngạo!

Bạch Ly Thu hiểu rõ sự lợi hại trong đó.

Trong lòng anh cân nhắc thiệt hơn cả một hồi lâu, cuối cùng thì không thể không đối diện với hiện thực, cúi thấp đầu: “Anh, chị dâu!”

Lăng Ngạo cười rồi.

Rất đắc ý mà cười rồi.

Ai quan tâm anh ta là tiểu vương tử của nước nào chứ, dám có ý với bà xã anh, cho dù bà xã anh có thích hay không, anh cũng phải diệt!

Diệt hoàn toàn, diệt sạch sẽ, như vậy mới được!

Mọi người vừa ngồi xuống bàn ăn, Lăng Ngạo nhớ đến vấn đề vừa nãy của Kiều Tả Kỳ, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cái phần thân thích này chỉ e cả đời này cũng không thể quang minh chính đại mà nhận được. Thân phận của cô Hữu Kỳ như ván đã đóng thành thuyền rồi, đối với mẹ con bọn họ ở Mạc Ly Quốc cũng vậy, đối với nhà họ Kiều ở Ninh Quốc cũng vậy, đều là quả bom hẹn giờ. Cho nên đời này chỉ e là không có duyên được đoàn tụ quang minh chính đại rồi.”

Kiều Tả Kỳ nghe vậy thì liền rơi nước mắt: “Tiểu Ngạo, ngay cả cháu cũng không nghĩ ra cách sao?”

Kỷ Lệ Tôn vội vàng đưa khăn giấy cho vợ: “Em đừng gấp, Tiểu Ngạo nói là không thể quang minh chính đại nhận thân, cũng đâu có nói là không được lén nhận riêng!”

Nghe vậy, mọi người với sắc mặt khác nhau đều đang căng thẳng mà nhìn Lăng Ngạo.

Lăng Ngạo gật gật đầu, tự tay cắt cho Tống Vĩnh Nhi một miếng bánh kem, bỏ vào đĩa của cô, nói: “Cô đừng gấp, dượng nói rất đúng. Cháu cảm thấy, trưa hôm nay nếu như không có việc gì thì có thể dùng máy tính trong thư phòng của cháu, mọi người kết nối video với nhau, kết nối với vợ chồng tướng quân Kiều Âu một cái, nhưng mà trước tiên cô phải gọi cho Kiều tướng quân nói trước một tiếng, để cho hai vợ chồng họ thời gian tiêu hoá và chấp nhận, sau đó bàn bạc thời gian video chat, để cho tam điện hạ nhận ông ngoại bà ngoại trên màn hình máy tính.”

Kiều Tả Kỳ suy nghĩ một hồi, rồi nhìn Bạch Ly Thu: “Dì thấy được đó, cháu thì sao, Tiểu Thu?”

“Cháu không có vấn đề gì!”

Bạch Ly Thu trả lời rất dứt khoác.

Bây giờ, anh ta vừa không lo lắng sự an toàn của tính mạng mình đang bị uy hiếp, mà ngược lại còn cảm thấy, anh ta và mẹ Kiều Hữu Kỳ chắc hẳn đã tìm được một hậu đài vững chắc làm chỗ dựa rồi.

Trước đây lúc ở Mạc Ly Quốc, mẫu hậu là tù binh, đằng sau lưng không có thế lực, mẹ con bọn họ có thể đứng vững toàn là nhờ sự ân sủng của Quốc vương đối với bọn họ. Nhưng hai người cậu của đại hoàng tử đều là nội các đại thần, căn cơ vô cùng vững!

Bây giờ, nếu như có thể có nhà họ Kiều làm ngoại viện, tuy bề ngoài mẹ con bọn họ không thể huênh hoang, nhưng chí ít trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn trước nhiều.

Kiều Tả Kỳ gật đầu: “Được, cứ làm như vậy đi.”

Lăng Ngạo cũng gật đầu: “Ừm, đợi mọi người đoàn tụ riêng xong, tiếp theo đây phải làm gì thì tin chắc với sự trí tuệ của Kiều Âu tướng quân và trưởng công chúa, chắc chắn sẽ có kế sách vẹn toàn thôi.”

Thực ra trong lòng Lăng Ngạo đã hiểu rõ rồi, kế sách vẹn toàn duy nhất chính là nội ứng ngoại hợp, nghĩ cách diệt đại hoàng tử, nâng đỡ Bạch Ly Thu lên làm thái tử, để bảo đảm hậu thế của mẹ con Kiều Hữu Kỳ không còn lo lắng gì nữa.

Ăn sáng xong, Nghê Chiến phải ra ngoài, lần trước anh ta đã nhìn trúng một cửa tiệm, sau khi quay về thì Trần An đã nói với Lăng Ngạo, Lăng Ngạo tìm người tra qua rồi, cho dù là lượng khách hay mức độ tiêu dùng của khách hàng, cũng như áp lực cạnh tranh cùng ngành vân vân, đều tương đối thích hợp.

Cho nên Lăng Ngạo đã căn dặn Nghê Chiến, cũng kêu Trần An thông báo cho người ta chuyện đặt cửa hàng.

Hai bên đã bàn bạc, thương lượng là sáng nay ký hợp đồng thuê nhà, đóng tiền cọc và tiền thuê nhà rồi lấy chìa khóa. Sau khi mọi việc hoàn tất, Lăng Ngạo sẽ phải tìm người thiết kế cửa hàng cho Nghê Chiến và chuẩn bị trang trí sửa sang.

Anh cảm thấy Nghê Chiến đến đây, anh đúng thật là thành ba của Nghê Chiến rồi.

Bề ngoài thì anh hất tay không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng rất lo lắng.

Ăn sáng xong, anh còn dặn dò Trần An, nói là sau khi lấy hợp đồng cho thuê xong thì khoan ký vội, chụp một tấm ảnh gửi cho anh trước, anh xem qua không có vấn đề rồi mới để cho Nghê Chiến ký tên.

Trần An gật đầu nói biết rồi, thế là lái xe chở Nghê Chiến ra ngoài.

Trong lòng Nghê Chiến không có tự tin, lại có chút kích động nhỏ, dù sao cũng là lần đầu tiên sắp có việc kinh doanh của mình rồi, tuy vẫn là nhãn hiệu của gia đình, nhưng sau này doanh số như thế nào thì thật sự phải dựa vào anh rồi.

Anh lên xe, bất an mà nhìn Trần An nói: “Anh và anh trai tôi có ký hợp đồng gì chưa?”

Nghê Chiến suy nghĩ, hay là đổi Trần Tín đi theo mình nhỉ?

Thằng cha đó dù sao cũng đang làm tổng giám đốc ở hậu cung của Tử Vi Cung, mấy việc nhỏ này mà để Trần Tín đi thì chả có gì để nói.

Trần An nghe vậy thì khẽ cười, từ vị trí ghế lái phụ lấy một cái túi đưa ra sau cho anh: “Điện thoại cậu tư đặt làm cho cậu!”

Nghê Chiến nhận lấy, trong lòng nóng hừng hực, nhưng vẫn nói: “Vốn là anh ấy đập, đền tôi một cái cũng là nên làm thôi!”

Nhưng anh lại mang theo tâm trạng quý trọng mà nhẹ nhàng mở hộp ra, cầm điện thoại trong tay mình.

Trần An điều chỉnh kính chiếu hậu một cái, quan sát ánh mắt thích thú của Nghê Chiến, rồi nói: “Cậu tư đã nói rồi, hợp đồng hôm nay phải chụp cho cậu ấy xem trước, cậu ấy xem qua không có vấn đề gì rồi cậu hẵng ký!”

Cả người Nghê Chiến sững sờ, đầu mũi có chút chua chua.

Bị cảm động rồi.

“Lão hồ ly này, đối tốt với tôi thì đối tốt với tôi đi, còn không chịu nói rõ ra, già mồm!”

Trần An cười, cũng nói: “Ừm, cậu tư luôn là như vậy mà, ngoài lạnh trong nóng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK