Nếu như Lăng Ngạo có bất trắc gì, bọn họ đều không muốn sống nữa!
Bốn người lính để lại chăm nom trước khi cướp mộ lũ lượt bưng đồ ăn sáng đơn giản đi ra ngoài.
Chiếc bàn ăn bằng gỗ màu trà đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, trên đó chỉ có một chiếc bình hoa màu xanh nhạt, cắm vài bông hoa màu vàng lông ngỗng mà Tống Vĩnh Nhi đã hái quanh biệt thự.
Lính đặc chủng xuống bếp, thứ nấu ra chính là cháo trắng, trứng chiên, sau đó thì là các loại đồ chua mua trong siêu thị, dưa chuột muối, củ cải muối, mù tạt, đậu lên men, v.v.
Đặt xuống xong, bọn họ lại quay lại, sau đó bưng bữa sáng vào phòng của các chiến sĩ khác.
Trần An rất nhanh đã tắm rửa sạch sẽ, lúc từ trên lầu đi xuống, thì nhìn thấy Tống Vĩnh Nhi và Trần Tín đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau toàn là sự bi thương.
Anh quét nhìn bàn ăn một cái, ôn hòa mà nói: “Mợ chủ, chúng ta ăn sáng trước đi.”
Mấy lời mà cô nói lên lúc nãy, anh đều nghe thấy rồi.
Anh tin người ở trong nhà này đều đã nghe thấy rồi.
Chỉ là, muốn cứu được cậu tư, chắc chắn phải cần kế sách lâu dài, ăn no uống đủ chính là điều cơ bản.
Thanh Ninh tiến lên trước khoác lấy cánh tay của Tống Vĩnh Nhi: “Chị dâu, lúc anh họ đi đã nói, bảo chị phải ăn ngon ngủ đủ đó.”
Cô nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng của Tống Vĩnh Nhi, lại nói: “Có lẽ, chỗ này đã có một sinh mạng nhỏ rồi.”
Lời của Thanh Ninh vừa dứt, người trong nhà toàn bộ đều trở nên cảnh giác!
Trần An và Trần Tín lập tức bình tĩnh nhìn xung quanh, dọn đi cái kệ nhỏ và chậu hoa có thể làm ngáng chân người ta đi, đồng thời cũng cất đôi giày cao gót của Tống Vĩnh Nhi ở trên kệ giày cách đó không xa đi.
Chỗ mới bị kéo lê qua trên sàn, Trần An lấy khăn giấy quỳ trên đất lau sạch từng chút một.
Trần Tín xách một đôi giày thể thao màu trắng đen thoải mái đến, đây là đồ đôi của Tống Vĩnh Nhi và Lăng Ngạo, mấy ngày trước khi dạo phố còn mang qua nữa.
“Mợ chủ, thay đôi này đi!”
Hiểu ngầm ý nhau, không nói cũng hiểu!
Tống Vĩnh Nhi cúi đầu xuống, mái tóc xoăn dài xõa ra một cách kiều diễm, đen bóng như mực, khiến cho khuôn mặt nhỏ của cô càng thêm trắng nõn đáng thương.
Thanh Ninh nhìn mà đau lòng, dìu cô ngồi xuống trước ghế sofa, ngồi xổm xuống giúp cô thay giày.
Nước mắt của Tống Vĩnh Nhi lại rơi xuống, cô thật sự không nhịn được nữa!
“Hu hu~ tôi đã nghĩ kỹ qua rồi, cách để chúng ta cứu được ông chú bây giờ chỉ có hai cách thôi!”
Người trong nhà đều gióng tai lên!
Trong lòng Thanh Ninh cũng thầm kinh ngạc!
Hồi nãy Tống Vĩnh Nhi cứ ngây ngây ngốc ngốc mà đứng đó, hóa ra không phải sợ, mà là cô đang suy nghĩ!
Chỉ thấy đôi đồng tử tràn đầy bi thương đó đột nhiên sáng lên lấp lánh, nhìn mọi người ở xung quanh với ánh mắt đầy nghiêm túc.
Cô cất giọng vô cùng rõ ràng: “Một, là thông qua Cố Âm đi cứu ông chú, bởi vì Cố Âm là con gái ruột của Lăng Vân; một cái khác nữa là thông qua phu nhân Nguyệt Nha để đi cứu ông chú, bởi vì phu nhân Nguyệt Nha là người mà Lăng Vân yêu nhất. Bất kể là cách nào, đều chỉ có Lăng Vân cứu được, còn Bạch Ly Mạt, thì nhất định sẽ khiến ông chú chết.”
Trần An lắng nghe chăm chú, cảm thấy rất có lý.
Anh cầm lấy một đĩa dưa muối, múc một ít vào cái bát đã múc đầy cháo trắng, kẹp một cái trứng chiên để lên đó, bưng đến trước mặt Tống Vĩnh Nhi: “Mợ chủ, ăn chút trước đi.”
Tống Vĩnh Nhi nhận lấy, há cái miệng nhỏ, múc từng miếng đồ ăn lớn vào miệng.
Những người còn lại, toàn bộ cũng tranh thủ thời gian ăn cơm, giống như chưa từng căng thẳng như bây giờ vậy.
Ăn cơm xong, mấy người lính ra ngoài dọn dẹp dụng cụ ăn, Thanh Ninh pha cho Tống Vĩnh Nhi một ly sữa bò nóng.
Tống Vĩnh Nhi bưng lên, uống ừng ực, lại nói: “Chúng ta phải liên hệ với Lăng Vân trước, chỉ cần liên lạc được với Lăng Vân, mới có thể bảo đảm sự an toàn tính mạng của ông chú. Cũng có thể, Lăng Vân đã không đếm xỉa đến gì nữa, dùng tính mạng của ông chú để uy hiếp Bệ Hạ từ bỏ giang sơn, uy hiếp phu nhân Nguyệt Nha gả cho ông ta!”
Cô nghĩ như vậy, hoàn toàn là vì Lăng Vân có tiền án như vậy!
Hai mươi mấy năm trước, ông ta cũng không phải đã lấy tính mạng của ông bà nội ông chú ra để uy hiếp Bệ Hạ nhường giang sơn sao?
Đây là tác phong của Lăng Vân!
Đám người cau mày trầm tư, trong không khí tràn ngập sự căng thẳng, đồng thời càng phát ra một luồng sát khí nồng đậm!
Đám chiến sĩ này đều hừng hực khí thế muốn thử, đều nhịn không được mà muốn tiêu diệt tên loạn thần tặc tử Lăng Vân này!
“Lăng Vân làm chuyện như vậy đã có kinh nghiệm rồi, lần trước ông ta thất bại ở chỗ nào, lần này tổng kết lại những bài học kinh nghiệm, làm cùng một chuyện giống nhau, ông ta sẽ càng thêm cẩn thận toàn diện hơn lần trước thôi!”
Tống Vĩnh Nhi đứng dậy, nói: “Chúng ta muốn cứu ông chú, thì phải quan tâm đến nhiều mặt, đừng chỉ chọn một cách, mà cách nào cũng phải dùng! Bởi vì tính mạng của ông chú chỉ có một, không cho phép bất kỳ sơ suất nào!”
Một tiếng hô hào như chấn động cả bầu trời vang lên: “Tuân mệnh Hoàng tử phi chỉ dạy.”
Tống Vĩnh Nhi sững sờ một hồi, đột nhiên nhớ đến trách nhiệm đằng sau cái xưng hô này, nghiến răng nói: “Chúng ta đến bệnh viện trước!”
Cùng lúc đó—-
Tất cả mọi người đều tức điên lên rồi!
Vốn tưởng rằng tình hình của Cố Âm là kém lạc quan nhất, vì vậy sau khi lao vào bệnh viện, Cố Duyên đã nhờ Trần An biết nói tiếng Hoa Kỳ Quốc duy nhất ở đây sắp xếp ổn thỏa cho Cố Âm trước, để Cố Âm đi khám bác sĩ, sau đó nói cô cùng Nghê Chiến đi tìm bác sĩ xem vết bỏng là được rồi.
Ai ngờ, sau khi Trần An sắp xếp cho Cố Âm, đưa người về biệt thự bên biển, Cố Duyên đã ngất đi.
Bệnh viện của Hoa Kỳ Quốc không coi trọng sự kiện toàn của tư pháp như Ninh Quốc.
Bọn họ chỉ lo thu tiền trị liệu, nếu như là ở Ninh Quốc, tình thế như vậy, bệnh viện cần phải báo cảnh sát.
Còn bây giờ, mười binh sĩ trong trang phục bảo hộ và Nghê Chiến đều đang đứng trên hành lang chờ đợi, các nhân viên y tế đều nhắm mắt làm ngơ.
Đám người Tống Vĩnh Nhi nhanh chóng chạy đến, đầu tiên là kêu những chiến sĩ đã thay thường phục đến thay cho các chiến sĩ mặc đồ phòng hộ.
Cố Âm yên tĩnh nằm trên chiếc giường thoải mái, chỉ là mất máu quá nhiều nên có chút suy nhược, dấu hiệu sinh mạng vô cùng ổn, hoàn toàn không tới mức nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Cố Duyên thì khác.
Bác sĩ nói diện tích bỏng bên thân trái của cô quá rộng, làn da được che chắn bởi lớp quần áo bảo hộ oi bức dưới nhiệt độ cao, vết thương nhanh chóng loét ra và có dấu hiệu nổi mủ, làn da đã thảm đến không nhìn nổi, những bọng nước lớn nhỏ chi chít, cũng phải đến ngàn cái vạn cái!
Điểm cháy của bột phosphor là 40 độ, nó cũng được sử dụng trong nhiều buổi biểu diễn ảo thuật.
Nhưng mấu chốt là bức tranh tường đó, trên đó không biết đã được bôi chất gì, khiến cho ngọn lửa đột nhiên bùng cháy đó còn nóng hơn nhiệt độ ngọn lửa thông thường!
Sợ Cố Duyên sẽ tỉnh lại bất kỳ lúc nào, chịu không được cơn đau kịch liệt như thế, họ đã tiêm một tỷ lệ thuốc mê nhất định theo thể trọng của Cố Duyên.
Ba bác sĩ da liễu cấp cao trong phòng phẫu thuật đã thay phiên nhau điều trị cẩn thận những vết phồng rộp và vết thương này cho Cố Duyên.
Lúc xử lý được một nửa, Cố Duyên còn xuất hiện triệu chứng sốt cao, viêm phổi, tình hình vô cùng không lạc quan!
Ánh mắt của Nghê Chiến nhìn chăm chăm vào ánh đèn trên phòng phẫu thuật.
Trái tim, đau đến nỗi không thể thở được nữa.
“Hồi nãy cô đã gọi đến hỏi anh rồi, chuyện chúng ta xuống mộ cô đã biết rồi. Cô còn nói, là Lăng Vân gọi điện thoại nói với cô nữa.”
Thanh âm của Nghê Chiến mang theo cảm giác hư vô mù mịt, thể hiện cảm xúc bi thương tự trách.