CHƯƠNG 150: CẦU TỬ
Lạc Kiệt Hy vốn là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh.
Hơn nữa ông ta và Phú Nhất đã quen biết nhiều năm, thần thái của nhau đại diện điều gì, họ đã sớm có thể hiểu ngầm ý nhau rồi.
Từ khi Phú Nhất đi vào, trong cái ánh mắt tránh né đó, ông đã nhìn thấy được chút manh mối rồi.
Có điều không phải chỉ có một mình tên Phú Nhất này thôi đâu, bên trên còn có ba của hai người nữa!
Lạc Kiệt Hy ghét nhất chính là cái loại cảm giác mà cả thế giới đều biết, duy chỉ có mình là không biết gì hết!
Mà bây giờ ông ta đang có cảm giác như vậy!
“Phú Nhất!”
Ông ta tức giận rồi: “Nhiều năm như vậy rồi, chúng ta đi qua không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu, dốc hết sức chăm lo việc nước, bây giờ mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an rồi, nhưng ông lại bắt đầu bất hòa với ta! Ông đúng là…quá đáng ghét! Quá làm tổn thương ta rồi!”
Lạc Kiệt Hy trừng mắt, có chút hung dữ mà nhìn chằm chằm vào ông ta, trong đôi con mắt thâm sâu khó lường đó, đã gột rửa đi một trận mưa bão khó mà đoán trước được!
Phú Nhất vốn muốn giấu giếm, sợ đằng sau chuyện này còn có thứ gì đó mà ông ta không dám nghĩ đến.
Nhưng nhìn khuôn mặt tức giận mà lại tổn thương của vị quân vương vĩ đại trước mặt, ông ta suy cho cùng cũng không nỡ!
Nhiều năm như vậy rồi, tình yêu giữa Bệ hạ và phu nhân Nguyệt Nha cứ như vậy mà trì hoãn một năm rồi lại đến một năm!
Ông ta hạ quyết tâm, hàm răng trắng bạc nghiến lại, hai đầu gối từ từ quỳ xuống!
“Bệ hạ! Tôi cũng là vừa mới được biết thôi! Không phải là cố ý muốn giấu đâu, thực ra….chuyện này quá lớn rồi!”
Sau khi Phú Nhất quỳ xuống với Lạc Kiệt Hy, hai tay đặt xuống đất, nước mắt rơi lã chã!
Lúc này, trong lòng Lạc Kiệt Hy có chút hoảng loạn.
Ông ta không biết mình có nên truy hỏi tiếp hay không nữa.
“Đường đường là một vị đại quan nhất phẩm lại quỳ xuống khóc lóc với ta, như vậy là sao?”
Ông ta như tự nói với chính mình, mà cũng giống như là đang nói cho Phú Nhất nghe.
Tấm rèm cửa sổ trong căn phòng kéo chặt lại, ánh nắng mặt trời bên ngoài không xuyên qua được một chút nào cả!
Nhưng ánh đèn sáng rực đã bao trùm lấy đôi vai có hơi run rẩy của Phú Nhất, khiến ông ta trở nên vô cùng thấp hèn trước một vị Hoàng Đế.
Phú Nhất gần như là nghẹn ngào, nói với Lạc Kiệt Hy: “Bệ hạ! Hôm nay tôi vốn định là muốn gặp mặt các con, thăm dò ý của chúng, sau đó mới quay về cầu xin ngài cho tôi được đưa các con cùng rời đi! Nhưng mà…”
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt toàn là sự âm trầm của Lạc Kiệt Hy, nói: “Nhưng mà, tôi đã phát hiện ra một tin tức vô cùng chấn động từ trong miệng của các con!”
“Là, gì?”
“Cậu tư phế vật của nhà họ Lăng, chính là đứa trẻ đó, vậy mà lại giống với Đại Đế Thiên Lăng y như đúc!”
“…”
“Không những như vậy mà mấy ngày trước, đứa trẻ đó đã bứt tóc của Lăng Nguyễn ngay trước mặt Trần Tín, sau đó đem đi làm giám định cha con, kết quả có được là bọn họ chỉ có mối quan hệ họ hàng rất mỏng manh thôi!”
“…”
Sau khi Lạc Kiệt Hy nghe xong toàn bộ, cả người đột nhiên lùi về sau hai bước!
Phú Nhất sợ hãi vội vàng bò dậy xông tới ôm lấy chân của Lạc Kiệt Hy: “Bệ hạ! Phu nhân Nguyệt Nha là trong sạch! Bà ấy từ đầu đến cuối đều là trong sạch! Đứa trẻ đó là của ngài! Chỉ là chúng ta bao nhiêu năm nay không hề hay biết gì cả! Hu hu~ hu hu hu!”
Phú Nhất cứ ôm lấy chân của Lạc Kiệt Hy như vậy mà khóc lóc thảm thiết!
Dường như là những cảm xúc dồn nén trong lòng của Lạc Kiệt Hy đều đã bị nước mắt của ông đưa ra ngoài luôn rồi!
“Nguyệt Nha~ Nguyệt Nha~Nguyệt Nha~”
Não của Lạc Kiệt Hy giống như là nổ tung ra rồi vậy!
Ông ngây ngốc đứng tại chỗ một hồi lâu, sau đó từ từ cúi đầu xuống, vẫn không dám tin mà nhìn chằm vào người Phú Nhất: “Ông nói, Nguyệt Nha~đã sinh cho ta một đứa…con trai sao?”
“Hu hu~ dạ phải, Bệ hạ là thật sự đó, là thật đó! Tôi đã nhìn thấy ảnh của đứa trẻ đó rồi, hu hu~giống y hệt với Đại Đế Thiên Lăng cha của ngài!”
“…” Lạc Kiệt Hy có chút không thể tiếp thu được: “Nhiều năm như vậy rồi, tôi đã để cho nó lưu lạc ở bên ngoài, chịu đủ mọi gian khổ, nhưng nó lại là con trai của tôi? Con trai mà Nguyệt Nha sinh cho tôi?”
“Dạ phải! Phải đó! Cậu ấy thật sự là con trai của ngài! Là Hoàng tử điện hạ duy nhất của Ninh Quốc chúng ta!”
Phú Nhất khóc đến sắp ngất đi luôn rồi!
Nghĩ đến năm đó, sau khi phu nhân Nguyệt Nha biết tin đứa trẻ đó đuối nước, mẹ vì cứu anh mà bị chết đuối thì đã khóc đến chết đi sống lại, bà ta đã quỳ ở bên ngoài điện của Bệ hạ suốt một đêm, cầu xin Bệ hạ phái người đi chăm sóc đứa trẻ đó!
Bệ hạ quyết tâm là sẽ không chiều theo!
Lúc trời sắp sáng, Bệ hạ nhẫn nhịn, định nói là để cho nhà họ Nghê tùy tiện tìm người đi trông nom!
Nhưng trước khi Bệ hạ lên tiếng thì bên Hoan Thiên Các truyền tin đến, nói là cha của Phú Nhất ra ngoài rồi, còn chỉ đích danh muốn đưa Trần An và Trần Tín đi!
Lúc đó, Phú Nhất làm sao mà nỡ được, hai đứa con trai còn nhỏ như vậy, làm sao mà biết chăm sóc người khác chứ?
Cuối cùng vẫn kêu phu nhân Nguyệt Nha đưa hai đứa trẻ đi, một khi đi là đi đến bao nhiêu năm ròng rã!
Cả người Lạc Kiệt Hy bật khóc đầy nhếch nhác.
“Ông trời ơi, ta vậy mà lại không quan tâm không để ý đến con trai của mình nhiều năm như vậy, để nó ba lần bốn lượt suýt chết trong sự minh tranh ám đấu đoạt quyền của nhà họ Lăng!”
“Ta vậy mà còn muốn để cho Chiến kế thừa đại thống! Bộ dạng có chết cũng không nghe của Chiến hôm đó, rõ ràng là đã sớm biết chuyện này rồi!”
“Tất cả mọi người đều biết hết rồi, người trong thiên hạ đều biết hết rồi, nhưng chỉ có ta là không biết, ta là tên ngốc sao?”
“Các người toàn bộ đều gạt ta, toàn bộ đều giấu ta, đến khi sự việc rồi thì mới đến nói với ta thì ra ta vẫn còn có một đứa con trai! Sao các người lại đối với ta tàn nhẫn như vậy chứ?”
Lạc Kiệt Hy gần như là điên rồi!
Ông ta một cước đá Phú Nhất ra, vừa nghẹn ngào tự lẩm bẩm, vừa không ngừng đi qua đi lại trong phòng ngủ!
Thời gian bất tri bất giác trôi đi, ông ta đột nhiên xông đến trước bàn, cầm lấy điện thoại của mình lên và gọi đi một số, đến khi thanh âm của đối phương truyền đến: “Bệ hạ sao? Cha của ngài đang nghỉ ngơi!”
“Tôi tìm Lạc Thiên Lăng! Kêu Lạc Thiên Lăng nghe điện thoại đi!
Lạc Kiệt Hy gần như là đang gào thét!
Nhưng đối phương không hề phục tùng: “Cha của ngài đang nghỉ ngơi, ngài la lối om sòm đòi ngài ấy thức dậy nghe điện thoại như vậy là bất hiếu đó. Bệ hạ, ở Ninh Quốc ngược đãi người già sẽ bị bắn chết, đây là do ngài khâm định. Tạm biệt, chúc ngài vui vẻ!”
Cuộc gọi kết thúc!
Lạc Kiệt Hy cạn lời, ông ta đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng như có hàng vạn con ngựa đang chạy loạn lên vậy!
Ông ta đột nhiên hung hăng ném điện thoại lên trên tường!
Nghiến răng nghiến lợi nói: “Lạc Thiên Lăng! Tôi chưa xong với ông đâu!”
“Bệ hạ! Xin bảo trọng!” Phú Nhất tiến lên trước nhặt xác điện thoại của Lạc Kiệt Hy lên, rồi lấy điện thoại của mình ra, gắn sim của Lạc Kiệt Hy vào, rồi hai tay đặt nó lên bàn.
Lồng ngực của Lạc Kiệt Hy nhấp nhô kịch liệt, nghĩ đến mấy năm nay mỗi lần Nghê Tịch Nguyệt mắng ông ta khốn nạn, hoặc là có những oán khí vô cớ, ông ta đột nhiên cảm thấy, bà ta thật sự đã đối với mình quá khách sáo rồi!
Ông ta rõ ràng là tội đáng muôn chết mà!
“Chuẩn bị xe! Tôi phải đi gặp đứa trẻ đó!”
Ông ta nhắm mắt lại, dặn dò Phú Nhất một câu.
Phú Nhất không dám nhúc nhích, đứng tại chỗ mà nói: “Bệ hạ, chỉ e là không dễ như vậy đâu. Tôi nghe các con nói…nói cậu tư…chưa chắc là muốn gặp ngài, kể từ khi xảy ra chuyện cho đến bây giờ, cậu ấy chưa từng hỏi tới cha của mình, chỉ hỏi đến mẹ của mình thôi.”
Danh Sách Chương: