CHƯƠNG 410: YÊU ANH
Lam Tư Pháp sắp xếp phòng khách sạn chính phủ cho nhóm Lạc Thiên Lăng, nhưng nhóm Lạc Thiên Lăng lại nhẹ nhàng từ chối. Vì thế cấm vệ quân lại tiễn nhóm người Lạc Thiên Lăng về biệt thự bên bờ biển.
Lực lượng cảnh sát và lực lượng quân đội của Hoa Kỳ Quốc đều đã điều động người để bảo vệ khu vực quan trọng chỗ Lạc Thiên Lăng ở.
Dọc đường về, Tống Vĩnh Nhi vẫn có vẻ như bất mãn dựa vào Lăng Ngạo, không nói một lời.
Rõ ràng lúc cô chưa đến, trên đường ai cũng nhìn ra được cô đã đoán ra thân phận của mình.
Kiều Thế Phương vô cùng săn sóc, mắt thấy xe sắp đến gần cổng sân, mỉm cười nói: ”Bận bịu cả ngày cũng đã mệt rồi, không thì ai về phòng người nấy nghỉ ngơi một lát rồi hãy cùng nhau ăn tối.”
Đóng cửa lại, Lăng Ngạo hơi dỗ dành cô.
Lạc Thiên Lăng hiểu ý, mỉm cười gật đầu: ”Ừ, ta cũng mệt rồi, trước đó cũng đã nói với cháu, ta nằm trên giường nói chuyện phiếm với Tiểu Châu Châu đến gần sáng, cũng muốn về chợp mắt một lát, già rồi, tinh lực có hạn, mấy người không cần lo cho ta đâu.”
Lúc xe dừng lại ở cửa biệt thự, Kiều Thế Phương dìu Lạc Thiên Lăng vào, Tống Vĩnh Nhi muốn vào trong thì Lăng Ngạo đã kéo lấy cô không buông.
Đôi mắt trong veo tràn đầy kinh ngạc nhìn anh, lại thấy anh nũng nịu nhìn mình một cách trẻ con.
”Sao thế?”
Nói thật, lúc này tâm trạng của cô buồn bực lại chịu đựng không để bộc phát. Cô biết chú không liên quan gì đến những chuyện này, chỉ là trong lòng bực bội, rất khó chịu, chữ thai chết lưu, như thể ngọn núi đè nặng trong lòng cô, vô cùng đau khổ!
Lăng Ngạo cười với cô một cách dễ thương rồi chỉ chỉ bờ biển phía sau: ”Giờ đã là chiều, đúng lúc phong cảnh đẹp nhất, cảnh biển đẹp tuyệt, có muốn về phòng thay quần áo với anh rồi chúng ta đến bãi biển nghịch sóng không?”
”Nghịch sóng ư?” Tống Vĩnh Nhi hơi suy tư.
Lăng Ngạo thấy ở trong phòng dỗ cô chưa hẳn đã có tác dụng.
Quan trọng vẫn là muốn giúp cô tháo bỏ khúc mắc, trút bỏ khó chịu trong lòng, rõ ràng muốn giúp cô giải sầu lại nói thành cô đi cùng anh: ”Đúng rồi, từ lúc chân anh khỏi vẫn chưa dẫn em ra bờ biển chạy lần nào, chúng ta cùng nhau nghịch nước rồi dẫn em đi ngắm mặt trời lặn, tối đưa em đi ăn hải sản nướng trong sân, thế nào?”
”Thái tử nghĩ kĩ!”
Các chiến sĩ Ninh Quốc còn chưa cất lời, tướng quân ở lại bảo vệ của Hoa Kì Quốc đã sợ tới mức chảy mồ hôi lại.
Hắn tiến lên một bước, lấy lòng nói: ”Thái tử điện hại, bờ biển nguy hiểm. Thân phận của ngài cao qúy, xin…”
”Anh coi tôi là đứa trẻ 3 tuổi à?” Lăng Ngạo nheo mắt, phát ra tín hiệu nguy hiểm, kề sát lại nhìn hắn.
”Không dám!” Tướng quân xanh mặt, không dám nhiều lời nữa.
Lăng Ngạo không nhiều lời, dắt Tống Vĩnh Nhi lên tầng.
Rất nhanh, lúc bọn họ đi xuống, cả hai đều để chân trần, mặc áo phông trắng đơn giản, quần short jeans dài đến đầu gối.
Dưới ánh mặt trời, hai người chẳng khác nào cặp đôi mới cưới đến bãi biển chụp ảnh cưới, hình ảnh từng chút từng chút đều có sức cuốn hút hơn chỉnh sửa ảnh phim trong máy tính, cũng có cảm xúc hơn.
Lặng Ngạo từ từ nhắm mắt bên bờ biển, nói để Tống Vĩnh Kỳ chạy trước 5 giây, cô nhanh chân chạy đi như tên bắn.
Anh lén nâng mí mắt, giây phút thấy cô xoay người, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng mềm mại.
”5,4,3,2,1, anh đến đây!”
”A!”
Anh cố ý hét lớn một tiếng, dọa cô càng chạy bạt mạng về phía trước!
Lăng Ngạo cao, bước chân lớn, muốn đuổi cô chỉ là chuyện nháy mắt, nhưng anh cố ý thả chậm bước chân, thoạt nhìn luôn còn thiếu một chút nữa là có thể bắt được cô rồi.
Đầu ngón tay dày, lần nào cũng như có như không đụng vào lưng cô, làm bầu không khí giữa hai người càng thêm ngọt ngào.
Mãi đến khi Tống Vĩnh Nhi thực sự không chạy được nữa anh mới thu tay lại, giữa lúc cô cười lớn liên tục xin tha thì một nụ hôn nồng nhiệt ập đến, mãi lâu sau mới luyến tiếc buông cô ra.
Hai mắt cô so với nước biển còn mị hoặc hơn, Lăng Ngạo xúc động nói với cô: ”Đợi chúng ta có con, đứa bé biết chạy biết nhảy, anh nhất định sẽ thường xuyên mang bọn em đến bãi biển nô đùa. Bé ngoan, em không biết dáng vẻ cười rộ lên hiện tại của em đẹp thế nào đâu.”
Tống Vĩnh Nhi lẳng lặng nhìn anh, đôi tay trắng noãn vòng lên cổ anh: ”Ông chú, em yêu anh!”
Cảm giác khó chịu trong lòng ban nãy nháy mắt đã bay sạch.
Nếu như nhân sinh đã định sẵn gặp được một người, cố gắng tất cả để được yêu anh ấy một lần, mặc cho mọi hậu quả, vậy Tống Vĩnh Kỳ biết đó chính là anh.
Hai người nhanh chóng tách ra, ở bãi biển thay nhau hất nước.
Áo trắng đã ướt hết nhưng tiếng cười vui vẻ vẫn quanh quẩn trong khung cảnh này, vang vọng thật xa, thật xa.
Cùng lúc đó, lực lượng quân đội phụ trách bảo vệ cũng đã bị cuốn hút. Kiều Thế Phương cũng đang đứng trên ban công của biệt thự, từ xa nhìn cặp đôi cười hạnh phúc ở bờ biển, dùng thiết bị quay chuyên nghiệp phóng to, ghi lại rõ nét cảnh này.
Lúc sắc trời dần buông xuống, hai chiến sĩ đi lên đưa khăn lông lớn ấm áp.
Lăng Ngạo lấy một cái choàng lên vai bé ngoan rồi ôm lấy cô, sau đó cầm một cái choàng lên mình.
Ánh hoàng hôn mang theo sức hấp dẫn vô cùng nhuộm đỏ nửa vùng biển, hai người ngồi trên bãi biển như thế, mặc cho thủy triều hôn lên chân, vai kề vai, đầu dựa đầu, cùng nhau chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hoàng hôn.
“Chú, cảm ơn anh! Tâm trạng của em tốt hơn nhiều rồi.”
”Vậy thì tốt!”
Lặng Ngạo hôn lên mái tóc ẩm của cô, hơi thở trên người cô cứ như vậy mà hấp dẫn anh, dường như đến mồ hôi của cô cũng rất thơm.
Nghĩ một hồi, lúc này anh mới dám nói: ”Ba ngày sau Hoa Kỳ Quốc chắc chắn sẽ phái người đến đón em, anh biết em tủi thân trong lòng, nhưng không khó nhìn ra, quốc vương nước này giống ba anh, chuyện liên quan đến con mình chẳng biết gì cả.”
Hốc mắt Tống Vĩnh Nhi đỏ lên, nghiêng qua cọ cọ má trên bộ ngực lớn của anh, sau đó đáp: ”Chú, cuối cùng em cũng hiểu được trước kia vì sao anh khó chấp nhận bệ hạ như vậy!”
Lần nào bệ hạ đến Tử Vi cung thăm anh, anh đều bày ra dáng vẻ xa cách lạnh nhạt đó.
Trước đây cô không hiểu, cảm thấy anh rất trẻ con, nếu có thể tha thứ cho mẹ thì sao không thể tha thứ cho ba chứ?
Mà giờ, chuyện như thế xảy ra trên người cô, cô mới hiểu cảm giác đó.
Vì sao ba cô lại không biết sự tồn tại của cô? Đây không phải vô năng thì là gì? Trong lòng cô cũng oán hận, cũng tủi thân!
Nhưng cô còn bất hạnh hơn Lăng Ngạo, cô có một người mẹ vốn không muốn làm mẹ cô.
Tống Vĩnh Nhi nhắm mắt, cô gắng che giấu đi những cảm xúc tồi tệ, cô nghĩ đến những việc khiến cô vui vẻ, nghĩ về những gì cô đã có được và cả người quý giá nhất bên cạnh mình.
”Chú, em nhớ ba mẹ rồi, sau khi về Ninh Quốc, chuyện đầu tiên làm là muốn về nhà thăm ba mẹ.”
”Được.”
Gió biển thổi không ngừng, hải âu bay lượn, trời đất lúc này cứ bình yên như vậy.
Ngoài tiếng sóng dào dạt thì còn tiếng tim đập kiên định của cả hai.