Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 401: XOAY VÒNG

Chuyến đi này, con đường thật dài!

Đi thẳng một đường gập ghềnh dọc theo thị trấn, đâm vào một rừng cây, bọn họ đều ngơ ngẩn khi nhìn thấy chiếc trực thăng nằm nghiêng ngả trên một cây cổ thụ!

Hai con ưng con bay một vòng quanh chiếc trực thăng, sau đó quay về hướng đám người Kiều Thế Phương kêu toáng lên!

Đám chim chóc trong rừng lúc này bay tán loạn, vẫy cánh tản ra, giống như bị tiếng kêu của đôi chim ưng làm cho sợ hãi!

Bầu trời đêm xanh thẳm dần bao trùm, bóng cây loang lổ từng mảng, tầm nhìn ngày càng hạn chế, tại nơi rừng sâu núi thẳm như thế này, quả thật có chút rợn tóc gáy.

Lúc này Kiều Thế Phương mới cắn răng, quan sát những chạc cây xung quanh: “Để tôi lên trên xem sao!”

Trần An và Trần Tín vừa đến nơi đã thấy bóng người thoăn thoắt leo lên, Kiều Thế Phương mới dứt lời người đã leo lên, tốc độ nhanh hơn bất cứ bộ đội đặc chủng nào ở đây!

Các chiến sĩ khác thấy vậy không khỏi tấm tắc: Thủ trưởng đúng thủ trưởng, trèo cây cũng nhanh như vậy!

Lúc Kiều Thế Phương đến gần trực thăng, anh ta rút di động bật đèn pin lên, rọi vào bên trong.

Bấy giờ, anh nhìn xuống dưới hô to: “Hai người!:

Cánh cửa cabin được đẩy ra từ bên trong, Lăng Ngạo bị sứt trán, chảy một ít máu, anh mặc bộ đồ đơn giản màu vàng nhạc, vẻ ngoài ngông cuồng, khuôn mặt tuấn tú ghé sát vào Kiều Thế Phương, khiến anh ta thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống.

Tuy nhiên, Kiều Thế Phương đã nhanh chóng ổn định lại nhịp tim, nhìn gương mặt lạnh giống hệt Thái thượng hoàng của anh, mỉm cười: “Thằng nhóc thối, cảm giác thế nào? Chú cõng xuống dưới nhé!”

Lăng Ngạo nhướn nhướn mày, toàn thân đau đớn vô cùng: “Anh nhìn không lớn hơn tôi bao nhiêu, sao nói tới nói lui cứ muốn nhảy lên đầu tôi thế?”

Kiều Thế Phương sợ đầu óc của anh xảy ra vấn đề, vừa nghe anh vẫn nói đùa được thoáng cái bỗng thấy yên tâm, cũng giải thích: “Tôi là chú cậu thật mà! Phụ hoàng cậu – Lạc Kiệt Hy là anh họ của tôi! Mẹ tôi với ông cậu là anh em ruột!”

Lăng Ngạo đã hiểu ra, trước mắt anh chính là thiếu gia quân đội hào môn tôn quý nhất trong trong truyền thuyết, đứa con trai mà tướng quân Kiều Âu sinh ra ở độ tuổi trung niên: “Chú, chú chăm sóc da tốt thật đấy.”

“Chẳng qua là tôi còn trẻ, nhưng vai vế cao mà thôi!”

Kiều Thế Phương gỡ đai an toàn trên người xuống, liếc nhìn người bên cạnh anh.

Bóng đêm tràn vào, anh ta không nhìn rõ, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Đấy là đồng đội của cậu à?”

Lăng Ngạo lắc đầu: ” Lăng Vân! Vừa nãy ông ta tỉnh, lại bị tôi gõ cho ngất rồi!”

Kiều Thế Phương ổn định lại cơ thể, thử xem thân cây có chắc chắn hay không, bây giờ mới cẩn thận đỡ lấy Lăng Ngạo, kéo anh ra ngoài.

Đang định xoay người cõng Lăng Ngạo xuống dưới, lại nghe thấy tên Lăng Vân, anh ta trầm giọng nói: “Sao cậu không đánh chết ông ta đi?”

“Sao vậy?” Lăng Ngạo mỉm cười.

Sau khi biết được thân thế của mình, biết rằng trên đời này anh có rất nhiều người thân, nay lại đại nạn không chết, từ trên trời lao xuống, bị mắc kẹt trên cây, lại được chú mình cứu xuống, anh thật sự cảm thấy vui.

Kiều Thế Phương than nhẹ: “Cả nhà họ gen xấu, chỉ thích cướp vợ người khác!”

Lôi lôi kéo kéo, khi Lăng Ngạo chậm rãi duỗi hai chân ra, Kiều Thế Phương câm nín: “Sao cậu cao thế, còn cao hơn cả tôi!”

Lúc nói những lời này, không phải Kiều Thế Phương hâm mộ gì anh, mà là thấy khó khăn.

Anh ta không cao bằng Lăng Ngạo, làm sao cõng được Lăng Ngạo xuống dưới?

“Cậu cẩn thận một chút, chân hơi co lại, bắt đầu!”

“Vâng, chú, vất vả cho chú rồi!”

Cánh cửa trực thăng bên kia được mở ra, Trần An và một người lính khác kéo Lăng Vân đang hôn mê bất tỉnh ra bên ngoài.

Trong biệt thự ——

Tống Vĩnh Nhi lo lắng đi xung quanh, Lạc Thiên Lăng vừa uống trà vừa im lặng.

Chỉ cần cô không ra khỏi căn biệt thự này, Lạc Thiên Lăng sẽ không ngăn cản.

Có điều đã đến giờ cơm, trước giờ bọn họ có thể ăn uống đơn giản, chỉ cần ít mứt quả là được. Giờ Thái thượng hoàng ở đây, làm đơn giản chắc chắn không được.

Hai người lính lo lắng, một người dè dặt bước đến phía sau Yến Bắc, nhỏ giọng hỏi: “Ngài Ngự thị, bữa cơm nên chuẩn bị thế nào ạ? Phức tạp quá thì chúng tôi không biết làm.”

Yến Bắc cong miệng cười, cũng không làm khó những chiến sĩ này, ông ta quay lại nhẹ giọng nói: “Các cậu cứ làm đủ ăn cho mình là được. Lão gia vẫn chưa nói gì, chắc là vẫn muốn chờ Tiểu điện hạ về rồi cùng nếm thử tay nghề của bọn họ.”

Phú Nhất đã đến Tử Vi Cung hai lần, một lần ăn mì thịt băm Tống Vĩnh Nhi nấu, một lần ăn cá Lăng Ngạo nấu.

Mỗi lần quay về đều khen nức nở với ông ta, nói mùi vị đó chỉ có ở trên trời chứ dưới mặt đất không thể có được.

Yến Bắc nghe vậy, để trong bụng không nói ra. Cố tình Lạc Kiệt Hy cũng chẳng phải đèn cạn dầu, cũng gọi điện khoe khoang với Lạc Thiên Lăng, chọc cho Lạc Thiên Lăng cũng muốn thử từ lâu.

Kỳ thực chuyện này suy đi tính lại cũng có thể nhìn ra là mưu ma chước quỷ của Lạc Kiệt Hy, cố ý liên thủ vơi Phú Nhất chọc tức Huyễn Thiên Các bọn họ!

Đám lính nghe vậy như được đặc xá, gật đầu liên tục lui xuống.

Chờ cho sắc trời hoàn toàn biến thành màu xanh đậm, trong sân cuối cùng cũng vang lên tiếng động cơ ô tô.

Tống Vĩnh Nhi thoáng cái đã lao ra ngoài.

Dưới bóng đêm, các chiến sĩ nhanh chóng bước ra từ trong xe, Kiều Thế Phương cũng bước ra, Trần An cõng theo một người đang hôn mê bước xuống, Trần Tín đứng bên cạnh đỡ.

Hết người này đến người kia, nhưng không thấy ông chú đâu!

Tống Vĩnh Nhi đưa tay lên ôm lấy mũi, nước mắt bỗng chốc trào ra!

Có điều lại thấy dưới ánh sao, từ trong xe, một người nữa bước xuống, anh mặc một chiếc quần màu vàng nhạt, khoảnh khắc gương mặt đẹp trai hiện ra, trái tim cô như muốn vọt lên cổ họng!

“Ông chú!”

Giọng nói chất đầy sự vui sướng ngạc nhiên, Tống Vĩnh Nhi sải bước chạy về phía Lăng Ngạo.

Lăng Ngạo nhanh chóng bước lên trước vài bước, bóng dáng cao lớn đội trời đạp đất, mỉm cười dang rộng hai tay về phía cô, trong khoảnh khắc cô hoàn toàn nằm trọn trong lòng mình, anh thỏa mãn ôm chặt lấy cô, thừa dịp cô bất ngờ liền nhanh chóng xoay vòng tại chỗ!

Tà váy của Tống Vĩnh Nhi nhẹ nhàng bay lượn dưới ánh đèn, mái tóc dài như mực tự do bay xõa, mềm mại như giấc mộng!

Khi Lăng Ngạo xoay đủ năm vòng, bản thân anh cũng có chút chóng mặt nên chậm rãi để cô xuống đất: “Bé ngoan ~”

Ngửi hương thơm của cô, lắng nghe nhịp tim anh, hai người tiểu biệt thắng tân hôn ôm chặt lấy nhau, hình ảnh ấm áp lan tỏa đến mỗi con người có mặt ở đây.

*Tiểu biệt thắng tân hôn:chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.

Lăng Ngạo thả cô ra, cánh môi nóng rực đang định hôn lên!

Tống Vĩnh Nhi nhanh chóng đưa tay lên đỡ!

Người đàn ông này!

Đúng là lần nào thân mật cũng không để ý đến tình cảnh hay địa điểm!

Xung quanh còn bao nhiêu chiến sĩ đang nhìn kia kìa!

Gương mặt Tống Vĩnh Nhi đỏ lên, cô nhỏ giọng nói với anh: “Ông nội tới, đang ở bên trong đó!”

Lăng Ngạo sửng sốt, sững người.

Theo bản năng anh nhìn Kiều Thế Phương, đã thấy Kiều Thế Phương cười ha hả, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng rồi, tôi đi cùng cậu hai đó. Ông ấy rất nhớ cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK