Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 164: BÍ MẬT
Hầu kết của Lăng Ngạo trượt lên trượt xuống.
Anh thực sự đói rồi.
Khắp mọi chỗ đều đói!
Vừa hôn lên má cô, vừa nói nhỏ: “Được, vậy thì thử một lần thôi, tuỳ vào em hết!”
Anh hôn và lau khô những giọt nước mắt trên mặt cô, đầu ngón tay run lên vì phấn khích.
Vừa định hôn lên đôi môi mỏng manh, cô gái nhỏ đột nhiên nhảy khỏi chân anh.
Lăng Ngạo vô thức mà hoảng hốt: “Em?”
Cô gái nhỏ không trả lời, chỉ đóng cửa phòng chờ và phòng làm việc, chạy đến kéo rèm cửa thật chặt, căn phòng chỉ có một ngọn đèn hắt qua đầu, nhưng vẫn rất sáng.
Cô suy nghĩ, nói một cách ngượng ngùng: “Em, em cho chú lên giường trước rồi tắt đèn mới lên giường được không chú?”
Thì ra là con bé mắc cỡ!
Lăng Ngạo cảm thấy nhẹ nhõm hẳn: “Được thôi!”
Chỉ cần có thể ăn được thịt, giờ anh sao cũng được!
Trong suốt quá trình, Tống Vĩnh Như đỏ mặt đỡ anh lên giường, lần này dễ dàng hơn bao giờ hết, cô cảm thấy sức lực cánh tay của chú dường như càng ngày càng mạnh!
Bởi vì trước đây, phải mất vài phút để giúp anh lên giường, nhưng lần này, anh đã nằm xuống trong vòng chưa đầy một phút!
Tống Vĩnh Nhi kéo chăn bông che nửa người, chạy đi tắt đèn!
Căn phòng tối om, cô thậm chí không thể nhìn thấy ngón tay của mình.
Chính bóng tối này đã hoàn toàn nuốt chửng sự ngại ngùng giữa hai người, càng vô hình trung, những tư thế của đối phương càng xuất hiện trong tâm trí, thân nhiệt cũng từ từ tăng lên!
“Chú ơi, em, em đến đây~”
“Ừm.”
Cô bước đến bên giường sờ soạng một chút, đôi bàn tay trắng nõn mềm mại trước tiên cởi cúc áo sơ mi của anh, cởi áo sơ mi trên người anh ra, sau đó nhanh chóng cởi thắt lưng các thứ, điều hoà nhiệt độ trong phòng quá mạnh, cô sợ anh bị cảm lạnh, vì vậy, cô vừa thân mật cởi ra, vừa đắp chăn cho anh.
Cuối cùng, anh lo lắng nói: “Vĩnh Nhi, anh đã lõa lồ rồi!”
Nên em nhanh lên đi!
Tống Vĩnh Nhi khẽ đáp: “Em, em cũng đang cởi.”
Cô đứng bên giường, cởi hết quần áo, sờ lên bàn đầu giường, để lên, xếp thành đống cùng quần áo của Lăng Ngạo.
Chạm vào giường, cô hơi ngại ngùng trèo lên, kéo chăn bông ra khỏi người anh rồi chui vào.
Cánh tay của Lăng Ngạo giống như đang chờ đợi cô, anh ngay lập tức ôm thân thể nhỏ bé của cô qua đặt trên người mình, cô chưa kịp phản ứng thì anh đã hạ thấp người cô xuống áp chặt vào ngực mình, đôi môi nóng bỏng đuổi từ tai cô đến môi anh đào, cướp bóc thật dữ dội.
Tống Vĩnh Nhi luôn nghĩ cô nên là người ở vị trí dẫn đầu trong quá trình này.
Tuy nhiên, cô đang nằm trên người chú, một lúc sau, cô bị chú hôn đến mức choáng váng, thậm chí cô còn không nhớ chú đã trở mình và đè mình trong bóng tối từ khi nào.
Cô chỉ nhớ đến đôi tay của chú, như có ngọn lửa thiêu đốt, mãnh liệt xoa nắn cơ thể cô!
“Chú, chú~ em sợ~”
Sợ chết đi được!
“Chú, chú~ em muốn đi tiểu~”
“Đứa trẻ ngốc nghếch!”
Trước sự hoảng loạn của cô, anh có chút đau lòng mà an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu bé ngoan, em cứ nằm thế này là được rồi.”
Anh nghĩ, đã đến lúc, anh có một bí mật, e rằng anh không thể giấu được nữa!
Cơ thể nhỏ bé dưới anh rùng mình, chỉ vì anh không tiếc sức để nếm trải sự dịu dàng của hai bên mềm mại như tuyết của cô.
Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy mình sắp chết chìm trong đại dương, cô nắm chặt lấy tóc Lăng Ngạo, cắn chặt môi, trong bóng tối cảm thấy rất mờ mịt.
Điều cô nghĩ là, khi nào chú sẵn sàng, cô nên nằm trên nhỉ?
Cô tràn đầy lo lắng không biết chốc nữa mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ không, bởi vì chân của anh không tốt, cô chỉ có thể ở trên làm loại chuyện này!
Đột nhiên, ngay khi cô định nhỏ giọng nhắc nhở anh, thế giới bóng tối vô biên đột nhiên bừng sáng!
Đó là ánh sáng từ chiếc gối, điện thoại của Lăng Ngạo!
Nhưng hợp âm piano du dương vang lên, từ “Chiến” xuất hiện trên màn hình điện thoại!
Tống Vĩnh Nhi không cần cố ý cầm lấy, chỉ cần hơi quay mặt lại là đã nhìn thấy.
Nhưng người đàn ông trên cơ thể cô hoàn toàn không nghe thấy gì, anh chỉ để lại dấu ấn của mình trên nơi căng tròn của cô một cách biến thái.
“Chú, chú?”
“Kệ cậu ta đi!”
“Điện thoại!”
“Kệ cậu ta đi!”
Tống Vĩnh Nhi cắn môi, nhắm mắt lại, nhớ tới Nghê Chiến còn đang ở bệnh viện, đột nhiên gọi điện thoại tới, có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện. Cô đưa tay ra bắt lấy, qua ánh sáng của điện thoại di động, cô kinh hãi đỏ mặt khi nhìn thấy chăn bông của mình trên tường.
“Alo.”
“Cô bé?”
Nghê Chiến rõ ràng là sửng sốt: “Tại sao em lại nhận điện thoại của anh trai tôi?”
“Anh ấy, anh ấy đang bận.” Bận ăn cô!
Nghê Chiến không quan tâm đến những điều đó nữa, chỉ nói: “Tôi muốn xuất viện! Đến ngay đi! Em không biết đó thôi, phải mất nhiều công sức lắm tôi mới thuyết phục được cô tôi cho tôi xuất viện! Tôi nói với cô ấy là buổi trưa anh tôi không có ở nhà, nên tôi kêu cô ấy ngồi nhà đợi, cô ấy không chịu, thế là tôi lấy cái chết ra hù doạ! Nói với anh trai tôi, bảo anh ấy cứ theo dõi trong phòng giám sát, đừng lộ diện, cô tôi là người nói một là một, nếu kêu không gặp anh ấy thì chính là không gặp!”
“Màn hình giám sát?”
Nghê Chiến nói nhảm hết câu này tới câu khác, nhưng Tống Vĩnh Nhi chi nói từ này: “Giám sát gì?”
Người đàn ông bận rộn trên người cô đột ngột dừng lại!
Tống Vĩnh Nhi cũng có một dự cảm xấu!
Nhưng nghe Nghê Chiến nói: “Đó là video giám sát ở nhà, em không biết sao? Mọi ngóc ngách trong Tử Vi Cung đều được giám sát, kết nối trực tiếp với tất cả máy tính và điện thoại di động, chỉ cần em nhập mã xác minh đặc biệt của tường lửa, em có thể quan sát mọi điều kiện tại nhà trong thời gian thực, dù có qua thiên sơn vạn thuỷ cũng có thể điều khiển từ xa!”
Cả thế giới bình tĩnh lại, Tống Vĩnh Nhi đột nhiên nhận ra điều gì đó!
Tối qua Trần Tín đã nói chính Lăng Ngạo đã nhấn chuông bảo anh ta tự đẩy mình xuống lầu, nói cách khác, người nhà nên biết đêm qua Lăng Ngạo không có ở nhà.
Nhưng sáng sớm Khúc Thi Văn nói, buổi sáng thường là chú bấm chuông, Trần Tín đi lên, cô mới dậy bắt đầu làm việc.
Nói cách khác, Khúc Thi Văn đang nói dối cô, khi Lăng Ngạo rời đi, lúc đó Khúc Thi Văn đã biết chuyện.
Họ sống ở tầng một, nếu ở nhà có giám sát thì phòng giám sát phải tầng 1!
Nhớ hôm nay cô đã đau lòng trong phòng khách như một con ngốc, nhớ sau khi bước ra từ tầng một Khúc Thi Văn thỉnh thoảng luôn nhìn chằm chằm vào một góc nào đó…
Mẹ kiếp ông chú!
“Lăng Ngạo! Đồ khốn nạn! Chú cố ý chơi tôi đúng không?”
Cô để điện thoại sang một bên, mở chăn bông, hét vào cái đầu dưới chăn!
Nghê Chiến không biết nên tiếp tục nói: “Cô bé ơi, lát nữa chúng ta sẽ đến, em hãy chuẩn bị để đi gặp mẹ chồng tương lai nhé! Nhớ kỹ những gì tôi nói với em, bảo anh tôi ngồi trước máy tính xem màn hình giám sát, đừng ló mặt ra! Nếu không không còn cơ hội gặp mẹ mình nữa đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK