Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 148: HOÀNG TỬ
Trong lòng Phú Nhất kinh hoảng tột độ, ông ta giật chiếc điện thoại từ trong tay của Khúc Thi Văn, nắm chặt nó xem rồi lại xem, trên trán toàn là mồ hôi lạnh!
“Ba phải nói chuyện này cho Bệ hạ biết!”
Giống như là đã hạ một sự quyết tâm nào đó vậy, khuôn mặt Phú Nhất toàn là sự kiên định!
Khúc Thi Văn hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng tưởng là ba nói cho Bệ hạ thì cậu tư sẽ cảm kích ba! Theo như con quan sát thì cậu tư căn bản là không có thèm người cha như vậy!”
Trần An gật gật đầu, hiển nhiên là tán đồng với suy nghĩ của vợ: “Con cũng cảm thấy cậu tư thương phu nhân Nguyệt Nha hơn. Nhưng mà cậu tư trước giờ chưa hề đề cập qua là muốn gặp cha mình, hay là muốn có cha của mình.”
Phú Nhất nghe vậy thì sững sờ, cả người đều kích động lên: “Đây không phải là vấn đề mà cậu ấy có thèm hay không, mà là vấn đề mà Bệ hạ chắc chắn rất thèm muốn! Là vấn đề mà cả Ninh Quốc chúng ta đều thèm muốn a!”
Bệ hạ đến nay vẫn chưa có con cái, đột nhiên lòi ra một người con trai như vậy, chỉ e là không biết sẽ vui đến như thế nào nữa!
Còn là đứa con do người phụ nữ mà Bệ hạ yêu nhất sinh ra nữa!
Đặc biệt là sự ra đời của đứa trẻ này không phải là tượng trưng cho một sự sỉ nhục nào đó, mà nó có ý nghĩa là đã có người kế thừa rồi!
Đây chính là sự khác biệt trong bản chất!
Phú Nhất đột nhiên quay người lại, định đi ra ngoài: “Các con ở đây đợi ba, ba đi kêu Bệ hạ đến, các con nói lại cho Bệ hạ nghe tất cả những chuyện mà các con biết!”
“Ba!”
Cố Duyên xông lên trước, kéo lấy cánh tay của Phú Nhất: “Ba, ba có từng nghĩ qua tại sao phu nhân Nguyệt Nha lại chịu đựng sự oan khuất trong nhiều năm nhưng không tự biện giải cho mình? Mà lại phải khổ sở chịu sự đau đớn khi cốt nhục phân ly như vậy, người khổ sở không chỉ có mình bà ấy mà còn có Bệ hạ nữa, còn có một đám trưởng bối lo lắng đau lòng giống như bọn họ nữa, còn có cả cậu tư!”
Lời vừa xuất ra, cả hiện trường yên lặng.
Chiếc đèn pha lê sang trọng trong căn phòng bao trải đều từng tia sáng rực rỡ lên khuôn mặt của mọi người, bao trùm lên những cảm xúc khác nhau của họ, tuy sắc mặt của mọi người đều khác nhau, thế nhưng lại không thể nào chạy thoát được sự lúng túng không biết làm thế nào và sự nghiêm trọng.
Cảm giác này giống như là một người bị nhốt trong hang đã lâu, nghe thấy tiếng nước chảy, biết là có đường ra nhưng lại tìm không được lối ra.
Ngột ngạt!
Phiền não!
Hoảng loạn!
Trần Tín suy nghĩ, rồi cuối cùng nói: “Hay là, ba biết thì cứ để trong lòng trước đã, đến khi về thủ đô thì nhanh chóng đi hỏi ông nội! Ông nội ban đầu là người đã đưa hai anh em tụi con cho phu nhân Nguyệt Nha, nhất định là biết tụi con sẽ phải hầu hạ cho cậu tư, nếu như vậy thì ông nội chắc chắn đã biết thân phận của cậu tư rồi!”
Đám người gật đầu tán đồng.
Trần An nói: “Ba, vấn đề nối dõi của Hoàng gia không phải là chuyện nhỏ, chúng ta nên cẩn thận về lời nói và hành động. Nếu như thật sự có gì đó mà Bệ hạ vốn không nên được biết, thì chúng ta…hậu quả chỉ e là không thể tưởng tượng được. Đi hỏi ông nội, tìm hiểu tình hình rồi hẵng nói!”
Biểu cảm của Phú Nhất xuất hiện sự thả lỏng, hình như là đã bị các con thuyết phục rồi.
Lúc này, Khúc Thi Văn khinh miệt mà khẽ hừ một câu: “Không sao đâu, nói hay không nói, Bệ hạ có biết hay không biết, con thấy cậu tư cũng không có ý định nhận ngài ấy đâu!”
Phú Nhất nhướng mày, đưa mắt nhìn Khúc Thi Văn.
Người phụ nữ nhỏ bé này nhìn thì trông yếu đuối, trắng trẻo sạch sẽ, nhưng không ngờ lại hung hãn như vậy.
Phú Nhất lại nhìn Trần An một cái, nói: “Bình thường cô ta có phải là hay ức hiếp con không?”
Trần An sững sờ một lát, sau đó lắc đầu mỉm cười: “Không có, Thi đối với con rất tốt. Con người Thi cũng rất tốt nữa. Ba à, có được Thi ở bên cạnh bao năm nay chính là phúc khí của con đó!”
Từ trong đôi mắt nghiêm túc của Trần An, Phú Nhất có thể nhìn ra được, con trai thật sự là rất yêu người phụ nữ này.
Phú Nhất lại nghiêm túc đánh giá Khúc Thi Văn một cái, rồi khẽ thở dài một tiếng: “Bỏ đi, tuy là một người phụ nữ dữ dằn, nhưng lòng dạ cũng thẳng thắn, so với mấy người phụ nữ giở tâm cơ, lòng dạ bất chính thì tốt hơn nhiều!”
Nghe vậy, trên gương mặt Khúc Thi Văn chợt hiện lên một màu đỏ ửng.
Ba chồng là đang khen chị ta sao?
Đợi đã, hình như là đang làm tổn thương chị ta thì có, cái gì mà người phụ nữ dữ dằn chứ? Có người phụ nữ dữ dằn nào dịu dàng như chị ta không hả?
Cố Duyên tiến lên trước, cười phụt một tiếng, tay trái khoác tay Khúc Thi Văn, tay phải khoác tay Trần An, rồi nói với Phú Nhất: “Đúng đó ba, con cũng cảm thấy tính cách của chị dâu rất hợp với khẩu vị của con đó! Yêu ghét rõ ràng, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng! Ba, ba đừng có nói mấy lời như kêu anh cả và chị dâu ly hôn nữa!”
Sau đó, Phú Nhất lại chợt cảm thấy ngại ngùng.
Ông lúng túng sờ sờ mũi, phát hiện mọi người đều đang nhìn ông ta, thế là nói: “Con người khi kích động lên, mấy lời nói khi tức giận làm sao mà coi là thật được?”
“Ha ha ha ~!”
“Ha ha~”
Cả gia đình đều cười lên, Trần An ôm lấy vai của Khúc Thi Văn, nhìn Phú Nhất nói: “Ba, Thi rất là lương thiện đó, sau này nếu hiểu nhau hơn thì ba nhất định sẽ thích cô ấy.”
“Biết rồi!” Phú Nhất xua xua tay: “Ngồi xuống hết đi, ngồi xuống ăn một bữa cơm đàng hoàng, đã qua cả 20 phút rồi, cuộc tụ họp của gia đình chúng ta còn 40 phút nữa!”
“Ba, ba nói sai rồi! Sau lần chia tay này, lần sau tụ họp lại sẽ là vĩnh viễn đó!”
“Ha ha, Cố Duyên nói rất đúng, là vĩnh viễn!”
Trong thời gian sau đó, mọi người đều vừa ăn uống vừa nói chuyện, bầu không khí rất tốt.
Chỉ là chủ đề liên quan đến Lăng Ngạo kia, không phải là một chuyện nhỏ!
Lúc nói xong, Phú Nhất nhìn Cố Duyên với một thâm ý khác, nói: “Vốn định đợi sau khi hội nghị của phu nhân Nguyệt Nha kết thúc, sẽ đưa con cùng về chung, sợ mẹ con lo lắng cho con, nhưng mà bây giờ xem ra…”
“Ba, ba muốn nói gì?”
Cố Duyên nhìn ánh mắt tràn đầy phức tạp của ba mà có chút không hiểu, nhưng cô rất hiểu chuyện mà đáp: “Ba, con là thượng tư tứ phẩm của Hoàng cung, giải quyết nỗi lo lắng ưu phiền cho Bệ hạ chính là chức vụ của mình, nếu như ba có chuyện gì dặn dò con, con nhất định sẽ làm thật tốt!”
Phú Nhất chớp chớp mắt, nói: “Cậu Nghê nói là muốn ở lại thành phố M phát triển hai ba năm, lúc nghe cậu ta nói như vậy, ba cũng cảm thấy kỳ lạ. Bây giờ xem ra, cậu ta chắc hẳn là do ông già nhà họ Nghê phái tới để bảo vệ hộ giá cho cậu tư rồi, thuận tiện cũng để cho cậu ta rèn luyện. Hai ba năm chắc chỉ là danh nghĩa thôi, thời gian cụ thể mà cậu ta rời khỏi, chắc hẳn là ngày cậu tư hồi cung.”
Bọn người Trần An toàn bộ đều không nói gì.
Tính cách Khúc Thi Văn vốn thẳng thắng, cô dứt khoác nói: “Ba chồng muốn Cố Duyên ở lại chăm sóc cậu tư sao?”
“Không những cậu tư, mà còn có Hoàng tử phi tương lai là cô Tống nữa, còn có cả cậu Nghê. Mới chốc lát đã thêm nhiều chủ nhân như vậy, sức của ba đứa chắc chắn là không đủ. Để Cố Duyên ở lại, tuy nó chỉ biết chút kung fu múa tay múa chân, nhưng chí ít cũng là người đáng được các con tín nhiệm, có chuyện gì giao cho nó, các con cũng yên tâm.”
Phú Nhất nói xong, Cố Duyên liền hưng phấn che miệng lại, không biết nên nói gì cho tốt nữa.
Trần Tín cũng mỉm cười, vui mừng nói: “Ba, tụi con nhất định sẽ chăm sóc em gái thật tốt!”
Phú Nhất gật gật đầu, nhìn Trần Tín: “Có thích cô nương nào chưa?”
Trần Tín sắc mặt xấu hổ quay mặt đi: “Ba nói gì con không hiểu!”
“Ha ha ha~!”
Toàn bộ mọi người có mặt đều bật cười, Phú Nhất vỗ vỗ vai của anh, nói: “Ba đoán những lời của ông nội con nhất định là có đạo lý, lúc mới biết cậu tư là Hoàng tử, ba cũng rất sốc, bây giờ ăn một bữa cơm xong, ba đã hiểu ra rất nhiều rồi, người bày mưu nghĩ kế chân chính, chắc là vị chủ nhân trong Hoan Thiên Các kia!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK