Hai anh em Trần An ở bốt điện thoại đối diện bệnh viện mua một bức bản đồ địa hình của Berlin.
Bọn họ quay về phòng bệnh, đầu tiên nghiên cứu ba tuyến đường: Một tuyến đường từ bệnh viện đến sân bay, một tuyến đường thông qua kho hóa chất, một tuyến đường an toàn rời khỏi bệnh viện.
Bọn họ đánh dấu ba tuyến đường này lại, thương lượng một lúc, cảm thấy thời cơ ra tay tốt nhất chính là trên con đường Bạch Ly Mạt từ sân bay về đến khách sạn.
Bởi vì nơi bọn họ ở quá nửa là khách sạn gần với nơi quân sự, thuận tiện viếng thăm.
Loại địa phương đó, đều là trọng địa quân sự, nhân thủ nhiều, trang bị vũ khí cũng là loại tiên tiến, căn bản không ra tay được!
Chắc chắn bên phía quân đội của Đức sẽ đến đón, nhưng chắc chắn sẽ không có sắp xếp người quá nhiều ở xung quanh khách sạn, cho nên bọn họ có thể thử mạo hiểm một lần.
Hai anh em sau khi thương lượng phương án, Trần An nói: “Bước cuối cùng này, em dẫn mợ chủ đi trước, anh chặn hậu.”
Anh ta biết trong lòng cậu tư rất hận Bạch Ly Mạt, hiện nay nếu không nhân cơ hội này giết chết Bạch Ly Mạt, cậu tư tuyệt đối sẽ không nuốt trôi cục tức này!
Mà một khi Bạch Ly Mạt xảy ra chuyện, Mạc Ly Quốc nhất định bắt phía Đức giải thích, lúc đó toàn thành phố giới nghiêm, đó sẽ là một môi trường khắc nghiệt hơn cả lũ cướp bóc.
Trần Tín không đồng ý: “Đậu Đậu sắp đến rồi, anh và chị dâu một nhà ba người, hoàn mỹ như vậy, em không đồng ý!”
“Em và Thanh Ninh không phải cũng vừa mới ở bên nhau sao, tốt xấu gì anh đã có Đậu Đậu, có người nối dõi, anh là anh cả, thời khắc mấu chốt em đừng có tranh với anh, cứu mợ chủ trở về mới là điều quan trọng.”
“Không được! Mợ chủ là do em quá sơ ý mới để mất, em có trách nhiệm tìm trở về!”
“Đừng tranh nữa, chuyến bay từ Mạc Ly Quốc đến Đức cần mất 16 tiếng, chúng ta bây giờ mau chóng chuẩn bị đồ!”
“Được!”
Trần Tín đồng ý, nhưng trong lòng lại không đồng ý.
Hai anh em lẩn vào trong bóng đêm, từ cửa bệnh viện gọi xe đi ra ngoài.
Phẫu thuật của Lăng Ngạo kết thúc vào lúc 8 giờ tối.
Trên hành lang dài khiến người ta mang theo vô số cung bậc cảm xúc, Nghê Chiến và Thanh Ninh hai tay xoắn vào nhau, khi đèn phòng phẫu thuật tắt, hai người chạy đến, nhìn y tá đẩy Lăng Ngạo ra, Nghê Chiến nhìn sang Hạ Kiệt: “Chú họ! Anh cháu như thế nào?”
Thanh Ninh cũng sốt ruột: “Ba, anh họ như thế nào rồi?”
Hạ Kiệt nhìn những bác sĩ người Đức ở đằng sau, sau đó khẽ mỉm cười, nói: “Coi như thuận lợi. Nằm trên giường nghỉ ngơi một tuần thì có thể xuất viện rồi.”
Nghê Chiến lúc này mới hiểu, tại sao Lăng Ngạo trước đó ở trong điện thoại lại nói với Bạch Ly Thu, bảo anh ta nhất định chăm sóc tốt cho Tống Vĩnh Nhi trong mười ngày này, nói sau 10 ngày sẽ đi tìm cô.
Thì ra Lăng Ngạo sớm đã tính toán cả rồi!
Trên giường bệnh, mu bàn tay của Lăng Ngạo cắm kim truyền nước, hai mắt nhắm nghiền, anh được gây mê toàn thân, cho nên bây giờ vẫn đang ngủ say.
Ánh đèn trắng nhàn nhạt hắt lên gương mặt đẹp trai của anh, anh giống như một bảo bối ngoan ngoãn khi bị bệnh, không khóc không quậy, chỉ yên tĩnh ngủ.
Thanh Ninh mắt đỏ hoe nhìn chân được quấn băng của anh, nói: “Trần An và Trần Tín nhất định ở phòng bệnh chuẩn bị xong rồi, chúng ta trở về đi.”
Mấy tiếng này không nhìn thấy hai anh em Trần An, nhất định ở phòng bệnh sẵn, chuẩn bị bữa tối, hoặc làm ít đồ bồi bổ cho Lăng Ngạo.
Cũng không biết không có Khúc Thi Văn ở đây, tay nghề của hai anh em này như thế nào.
Bây giờ nghe nói Lăng Ngạo không sao rồi, Nghê Chiến và Thanh Ninh lúc này mới cảm thấy dạ dày trống rỗng, rất đói.
Tuy nhiên, khi bọn họ về đến phòng bệnh VIP, trong phòng bệnh trong phòng khách đều không thấy bóng dáng của hai anh em Trần An!
Thanh Ninh nhíu mày, gương mắt trắng mịn có hơi sửng sốt nhìn Nghê Chiến: “Chuyện gì vậy? Lẽ nào bọn họ vừa ra ngoài? Hay là sắp quay lại rồi?”
Nghê Chiến không lên tiếng.
Anh ta nhớ đến lời nói trước đó của Trần An, trong lòng lo lắng không thôi.
Đợi sau khi sắp xếp xong cho Lăng Ngạo nằm trên giường bệnh, anh ta đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài, đèn noen nhấp nháy, dự cảm không tốt càng lúc càng lớn!
Không phải hai anh em họ không biết sống chết mà đi cướp người đấy chứ? Điện thoại của Trần An và Trần Tín đều không có người nghe, để ý là biết đã thương lượng cố tình không nghe, thật sự chọc tức chết người mà!
Xoay người, anh nhìn Lăng Ngạo ngủ say trên giường, suy bản thân tại sao không có suy nghĩ chu toàn như Lăng Ngạo, có thể giống như thầy bói, chuyện gì cũng nhìn thấy, tính toán cái như cũng chuẩn.
Trong phòng bệnh chỉ còn Thanh Ninh và anh ta, anh ta căn bản không dám rời đi, sợ một mình Thanh Ninh không chăm sóc được.
Sau khi đi đến cửa phòng bệnh, từ menu đồ ăn dán sau cửa của bệnh viện, anh gọi đặt mấy món để lót dạ mình và Thanh Ninh trước đã rồi nói.
Đợi đến khi nhân viên của nhà hàng trong bệnh viện đẩy xe đồ ăn tới, cả người Thanh Ninh đã lả đi!
Cô ta lập tức nhảy ra trước mặt Nghê Chiến, nói: “Có chuyện gì vậy? Trần Tín đi đâu rồi?”
Muộn như vậy rồi, hai anh em họ cũng không có trở về, hai người họ đi làm gì, rất rõ ràng!
Chỉ là Nghê Chiến không thể nói, cô em gái này của anh ta quả thật chính là một kẻ điên, không sợ chết, nói cho cô ấy ngộ nhỡ xông đến đó thì phải làm sao?
Trần An Trần Tín mặc kệ như nào, cũng là người từng trải qua huấn luyện, hai bọn họ dám đi, trong lòng ít nhiều chắc cũng nắm chặt được một nửa. Mà cô ấy thì sao? Cũng chỉ từng học taekwondo mà thôi, ở thời đại vũ khí công nghệ cao như này, taekwondo thì có tác dụng cái shit gì!
Đây là ngăn cản quan chức cấp cao đến viếng thăm, không phải loại cướp vặt chuyện cướp tiền của phụ nữ và trẻ con trói nhà không chặt gặp ở trên phố, cướp xong thì chạy!
“Bọn họ đi làm việc giúp anh họ rồi, hình như trước khi anh họ phẫu thuật đã bảo bọn họ đi làm cái gì đó, chắc là có liên quan đến chuyện một tuần sau chúng ta đến Mạc Ly Quốc.”
Nghê Chiến dịu dàng nhìn Thanh Ninh, bởi vì lần đầu tiên nói dối em gái, dưới sự giáo dục mà Nghê Chiến được thừa hưởng thì thấy vô cùng tự trách.
Thanh Ninh biết Nghê Chiến trước nay không biết nói dối, nhìn chăm chú vào biểu cảm của anh ta, cũng không nói gì nữa.
Chỉ là khi cô ấy cùng ăn tối với Nghê Chiến, ăn được một nửa, đột nhiên ngước mắt nhìn anh: “Đúng rồi, lúc em với Trần Tín mua đồ trở về, anh và Trần An đã nói cái gì?”
Nghê Chiến sững người, mỉm cười, không dám nhìn cô, sau đó nói dối: “Chỉ nói hy vọng chân của anh họ nhất định sẽ khỏi thôi.”
Thanh Ninh không nói gì nữa.
Có một số chuyện, con gái luôn có giác quan thứ 6, hơn nữa còn chuẩn hơn coi bói.
Sau bữa tối, Thanh Ninh đột nhiên nói với Nghê Chiến: “Em mệt rồi, Trần An bọn họ còn chưa về, anh ở đây trực đêm, em về khách sạn ngủ, sô pha ở đây em ngủ không quen, em còn muốn tắm rửa thay quần áo.”
Nghê Chiến biết con gái thường kỹ tính, liền gật đầu: “Em tự mình về cẩn thận.”
“Sợ cái gì, khách sạn ở đối diện bệnh viện, qua một con đường là đến rồi, em đi trước đây.”
Thanh Ninh vặn eo, vẫy vẫy tay với Nghê Chiến, trên mặt còn treo nụ cười nhàn nhạt, hất mái tóc đỏ rực, cứ đi như thế.