Tống Vĩnh Nhi vốn đã rất lanh lợi ngọt ngào, khi nói chuyện thì lại càng mềm mỏng
Trái tim của Lạc Kiệt Hy như được sưởi ấm bởi giọng nói ngọt ngào của con dâu, nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia của cô, nói hay như vậy!
“Ai cũng đồng tình với việc ngài và mẹ bên nhau!”
Cô gọi Nguyệt Nha là mẹ, đây không phải đã thừa nhận rằng ông là cha của cô? Cô là vợ của Lăng Ngạo, điều đó có nghĩa là Lăng Ngạo cũng thừa nhận ông hay sao?
Bất kể có bao nhiêu mối quan hệ đã thay đổi, Lạc Kiệt Hy cảm thấy rằng thông qua Tống Vĩnh Nhi, Lăng Ngạo đã thừa nhận ông rồi!
Thấy con trai phớt lờ mình, ông chỉ có thể nói với con dâu: “Ha ha, phải không? Ta cũng cảm động lắm. Nhưng các con đừng cảm thấy có gánh nặng, ta sẽ đón các con về cung sớm!”
Ngay khi câu này nói ra, giống như một viên đá nhỏ ném vào hồ nước trong lòng mọi người vậy, khiến cho tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
Tống Vĩnh Nhi ban đầu không có ý này, lại dẫn tới lời này của Lạc Kiệt Hy, cô sợ Lăng Ngạo sẽ tức giận nên thu lại nụ cười vùi đầu ăn cơm. Thức ăn trước mặt rất ngon, có cháo gà tổ yến táo đỏ, nha đam xào khoai mỡ mà trước đây cô không thường ăn. Nhìn các thành phần phối rất lạ, nhưng Khúc Thi Văn lại làm chúng rất ngon.
Mà đặt trước mặt Lăng Ngạo, lại là món súp nhung hươu xương bò, còn có miến và mì.
Lạc Kiệt Hy đối với việc ăn uống đã chán rồi, những bí quyết phối hợp thành phần của thực phẩm bình thường cũng không nhìn ra được gì, nhưng Phú Nhất lại nhìn ra được.
Ông ngạc nhiên liếc nhìn thức ăn trên bàn ăn, sau đó nhìn kỹ Tống Vĩnh Nhi, phát hiện ra có một dấu hôn lờ mờ trên cổ cô, ông lập tức đến gần Lạc Kiệt Hy thì thầm.
Âm thanh cực nhỏ, chỉ hai người họ nghe được.
“Bệ hạ, thứ mà mợ chủ dùng là để bổ huyết trợ thai, còn thứ cậu tư dùng là bổ tinh tráng dương trợ thai. Đây đều là để trợ thai!”
Đôi mắt Lạc Kiệt Hy sáng lên, ông nhìn chằm chằm vào họ, chỉ cảm thấy tim mình đang đập rộn ràng!
Nếu ông thật sự có cháu trai, ông sẽ cùng Nguyệt Nha chạy thật xa, giao lại giang sơn cho Lăng Ngạo, tận hưởng hạnh phúc gia đình!
Ông cùng Nguyệt Nha không còn thích hợp để sinh con nữa, tuy có thể dùng phương pháp y học, việc mang thai không khó, nhưng với tuổi tác của hai người, chất lượng của đứa trẻ sẽ không được như khi hai người còn trẻ, Nguyệt Nha cũng không thể chịu đựng được 10 tháng mang nặng đẻ đau.
Nghĩ đến điều này, nỗi tự trách sâu sắc nổi lên trong mắt của Lạc Kiệt Hy!
Khi xưa Nguyệt Nha mang thai, ông thậm chí còn vắt óc tìm cách ép bà phá thai!
Khi đó trong lòng bà đau khổ biết bao nhiêu!
Bà ấy có lẽ đã hận ông đến chết, đúng không?
Đôi mắt Lạc Kiệt Hy bỗng đỏ hoe, ông ngưng dòng hồi ức trong đầu, nhìn chằm chằm vào cậu con trai đẹp trai trước mặt.
Bởi vì ngoại hình của Lăng Ngạo rất giống Như Ca và Thiên Lăng, lúc này nhìn con trai mình, ông ta có ảo giác rằng bà nội và cha đang đồng thời nhìn mình!
“Xin lỗi!”
Lạc Kiệt Hy đột nhiên thay đổi câu chuyện, thành thật sám hối với Lăng Ngạo.
“Ta biết con đã lớn như vậy rồi, nói xin lỗi cũng vô ích. Nhưng, ta không thể vì không cách nào bù đắp cho những lỗi lầm trong quá khứ của mình mà bỏ qua việc xin lỗi con. Ngạo, lần trước con mắng rất đúng, là ta yếu đuối vô dụng đã không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình. Bây giờ Lăng Vân đã bị nhốt, dựa vào việc hắn ta hợp tác với Bạch Ly Mạt, chú ba sẽ không thả hắn ta ra ngoài! Dù hắn ta không chết, cũng không thể sống sót mà thoát khỏi tay của chú ba!”
Ông vừa nói xong, Lăng Ngạo dùng ánh mắt như cười như không liếc ông một cái.
Nuốt miếng súp xương bò cuối cùng xuống, ăn hết nhung hươu, anh lấy khăn giấy lau miệng, nhìn Lạc Kiệt Hy với vẻ khinh bỉ.
Thân hình cao lớn lười biếng ngả về phía sau ghế, anh nhìn Lạc Kiệt Hy với dáng vẻ lạnh nhạt và tao nhã, nói: “Ai bảo ông không có chuyện thì gây thêm chuyện chứ?”
“Cái gì?” Trái tim Lạc Kiệt Hy chùng xuống!
Lăng Ngạo lạnh lùng hừ một tiếng: “Bé Ngoan của tôi vốn dĩ rất bình yên, nhưng lại đột nhiên bị người của Bạch Ly Mạt bắt đi. Tất cả chuyện này đều xảy ra sau khi Lăng Vân gặp tai nạn!”
Lạc Kiệt Hy :”…”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Lăng Ngạo lại nói: “Tôi không bao giờ tin rằng có sự trùng hợp trên thế giới này. Tôi suy đoán phải có một thỏa thuận nào đó giữa Lăng Vân và Bạch Ly Mạt. Một khi Lăng Vân gặp chuyện, Bạch Ly Mạt sẽ hành động!”
Và điều mà Bạch Ly Mạt không ngờ trong kế hoạch này là anh đã yêu Tống Vĩnh Nhi.
Lăng Ngạo nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Lạc Kiệt Hy: “Ông đã bao giờ suy nghĩ xem, vì sao Bạch Ly Mạt lại bắt Bé Ngoan?”
Lạc Kiệt Hy sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng nói: “Hắn … phát hiện thân phận của con?”
“Tại sao anh ta lại biết thân phận của tôi? Tại sao anh ta lại bắt bé Ngoan khi đã biết thân phận của tôi? Tại sao tôi chỉ có thể nhìn Bé Ngoan bị anh ta không trở ngại dẫn đến tận Mạc Ly Quốc mà không thể làm gì?”
Sau một loạt câu hỏi, Lăng Ngạo tức giận đứng dậy, chống hai tay lên bàn, cúi đầu, tiến lại gần và nhìn chằm chằm vào Lạc Kiệt Hy với đôi mắt của hổ!
Khí chất uy nghiêm bẫm sinh của bậc vương giả, làm trong lòng Phú Nhất bỗng nhiên rung động: “Cậu tư, cậu, cậu không thể nói chuyện như vậy với bệ hạ! Ông ấy là cha của cậu, lại còn là bệ hạ!”
Lăng Ngạo không quan tâm đến Phú Nhất , nhưng Lạc Kiệt Hy dựa vào gợi ý của Lăng Ngạo chợt nhận ra: “Chính Lăng Vân là người đã nói cho Bạch Ly Mạt về thân phận của con, mà Bạch Ly Mạt biết con yêu Cô Tống, vì vậy hắn bắt cô ấy đi để kích thích con đuổi theo, nếu như con gặp chuyện, ta sẽ không thể ngồi vững nữa, trước sau gì quan hệ của ta với con cũng bị người đời vạch trần! ”
“Sau đó? Rồi sau đó nữa? Có vô số cái sau đó, ông đã nghĩ đến nó chưa?” Lăng Ngạo nhếch môi lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Kiệt Hy một cách mỉa mai: “Tôi không biết cái chức hoàng đế này của ông là làm cái gì! Bất tài như vậy, không bằng thoái vị đi! ”
Câu này……
Đó không phải là câu đại nghịch bất đạo nhất trên thế giới sao?
Phú Nhất sợ đến sắc mặt thay đổi, Tống Vĩnh Nhi và Nghê Chiến da đầu đều tê dại, cũng không dám thở mạnh!
Lạc Kiệt Hy đau đớn nhìn anh: “Chỉ cần con hứa sẽ kế thừa ngôi vị, ta có thể thoái vị ngay bây giờ!”
“Ông nằm mơ đi!”
“Ngạo!”
“Mạc Ly Quốc và Ninh Quốc đang khủng hoảng quân sự, Hoa Kỳ Quốc đang ẩn náu đội quân do Bạch Ly Mạt và ông ngoại của hắn xây dựng. Mối quan hệ của tôi với ông chưa công bố với thế giới còn không biết người dân sẽ phản ứng thế nào, mà ông … lại đưa củ khoai nóng cho tôi vào lúc này! ”
“Ta……”
“Để tôi dọn dẹp đống lộn xộn này cho ông, ông là muốn bù đắp cho tôi, hay là muốn hại tôi vậy?”
Lăng Ngạo trừng mắt nhìn ông ta, hỏi xong liền mặc kệ ông, kéo theo Bé Ngoan của mình rời khỏi bàn ăn.
Bé Ngoan đêm qua đã nói, cô muốn nắm tay anh ở chỗ đông người, muốn cùng nhau xếp hàng, một người mua vé xem phim và một người mua bỏng ngô, điều cô muốn là hạnh phúc bình thường và giản dị, hạnh phúc thuộc về người thường, chứ không phải anh bao trọn một ngọn núi vắng tanh, rạp chiếu phim vắng tanh, chỉ còn lại mỗi anh và cô.
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Lăng Ngạo đi đến sô pha, nhìn Khúc Thi Văn,
Khúc Thi Văn gật đầu, nhưng có chút bối rối nhìn Lạc Kiệt Hy, nói: “Cậu tư, hôm nay bệ hạ đến rồi. còn cố ý đến để thăm anh, hay là anh đừng đi ra ngoài nữa!”