CHƯƠNG 407: VẪN KHOẺ MẠNH
Trần An gật đầu, ngay lập tức đi theo.
Yến Bắc nhìn Thanh Ninh một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía Trần Tín, nói: “Hai người đến bệnh viện thăm Duyên Duyên đi. Cậu Nghê chắc cũng mệt rồi, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút.”
“Được.” Trần Tín vô ý thức liếc mắt nhìn Trần An, cảm thấy có chút áy náy.
Vì chuyện cưới xin của mình, làm anh cả phải lo lắng.
Khi hôm qua ông nội đến, lúc họ đang đoàn tụ trong nhà, ông nội không nhắc đến Thanh Ninh, bọn họ cũng không nhắc đến, nhưng anh cả đã đề nghị được làm hậu cận của cậu Tư, nhờ ông nội giúp đỡ đề cập với Đại Đế Thiên Lăng.
Lúc đó, Trần Tín từng phản đối, bởi anh trai văn thao vũ lược, thông thạo nhiều thứ tiếng, lại giỏi lãnh binh, chỉ là không biết nhiều về kinh tế, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn cho một số vị trí trong quân đội và đối ngoại.
Trần An từng âm thầm an ủi anh, nói rằng đã quen đi theo cậu Tư, mà sự thật là Kiều Trạm Đông thì coi thường việc làm hầu cận, sau này cậu Tư kế vị, vị trí hầu cận chắc chắn sẽ chọn một trong hai người, anh và Khúc Thi Văn còn có Đậu Đậu, gia đình ba người tình cảm khắng khít, không cần phải lo lắng, anh chỉ lo lắng về cuộc hôn nhân của Trần Tín với Thanh Ninh.
Lúc này, mũi của Trần Tín chua xót.
Dõi theo xe của vệ quân Hoa Kỳ Quốc từ từ rời đi, khi quay lại, anh liền ôm Thanh Ninh vào lòng.
“Thanh Ninh, anh biết rằng mong muốn của anh cả là trở thành một nhà ngoại giao. Anh ấy đã hy sinh lý tưởng của mình vì hạnh phúc của anh. Chúng ta trong tương lai nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải thật là, thật là hạnh phúc.”
Thanh Ninh cũng cảm thấy khá khó chịu.
Cảm động trước tình anh em của họ, cô gật đầu trong vòng tay anh: “ừ, chúng ta nhất định phải hạnh phúc!”
Lạc Thiên Lăng , Kiều Thế Phương, Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi được đưa lên một chiếc Bentley dài.
Mà Yến Bắc và Trần An đang ngồi trên chiếc xe phía sau.
Ngay khi hạ quầy bar nhỏ trong xe dài xuống, đầu ngón tay trắng nõn của Kiều Thế Phương quét qua mấy chai rượu đắt tiền một cái, cuối cùng chọn một chai nước đào, lấy ra, vừa rót một ly vừa nhẹ giọng hỏi: ” Còn ai muốn nữa không? ”
Không ai quan tâm đến anh ta.
Anh ta mỉm cười, đặt chai nước trái cây đẹp đẽ lại chỗ cũ rồi nhấp một ngụm.
Kiều Thế Phương có một nét quyến rũ người khác khó có thể bắt chước, khác với vẻ đẹp như tranh, lãnh đạm nhưng có chút u thương, khiến người khác đau lòng như Lăng Ngạo, cũng khác với Nghê Chiến, soái ca con lai có vẻ tươi sáng, rất có sức hút, đơn thuần lại chân thật.
Kiều Thế Phương giống như vầng trăng sáng, nhìn vào đôi mắt trong như pha lê đó, luôn hoàn mỹ và ngây thơ, nhưng bất cứ khi nào muốn đến gần hơn, đều ngạc nhiên vì sự cao qúy của anh lại tràn ngập phòng bị xung quanh, giống như tia ráng chiều, người khác rất khó đi vào trái tim của anh, nhưng một khi đã vào, cho đến chết anh cũng sẽ không phụ lòng bạn.
Lạc Thiên Lăng đột nhiên cong môi nhìn anh ta nói: “Sao, lại xuất hiện một đứa con mà con không biết nữa sao?”
Vợ chồng Lăng Ngạo đã rất ngạc nhiên khi nghe những lời đó, cùng nhau nhìn Kiều Thế Phương.
Kiều Thế Phương mỉm cười bình tĩnh: “Cậu hai thực sự biết trêu ghẹo con, chuyện đã xảy ra mấy năm trước rồi?”
“Đương nhiên là ta cần quan tâm rồi, con trai con nhưng là trụ cột Ninh Quốc ta, có ích biết bao!” Lạc Thiên Lăng cười ha ha, trêu đùa nhìn hai vợ chồng Lăng Ngạo, nói: “Chú nhỏ của con, thật sự là nhân vật không tầm thường, thím nhỏ của con là người phụ nữ kiêu ngạo, vậy mà đã bị nó khuất phục. ”
Tống Vĩnh Nhi lập tức hứng thú: “Là loại phụ nữ kiêu ngạo thế nào ?”
Lạc Thiên Lăng thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Cho tới nay, ngoại trừ mẹ ta, phu nhân Như Ca, không ai có thể bá đạo như cô ấy. Con giống Tiểu Châu Châu nhà ta. Dịu dàng và thông minh, có lẽ là hai loại tính cách khác nhau, khó tưởng tượng hơn. ”
Tống Vĩnh Nhi gật đầu, nhưng muốn xem: “Không có may mắn được nhìn thấy một người phụ nữ như phu nhân Như Ca, nhưng con ngưỡng mộ cả đời. Sau này sẽ có cơ hội gặp thím nhỏ mà phải không?”
Tai Kiều Thế Phương đỏ bừng, nghĩ đến vợ yêu của mình ở nhà, trong mắt có một loại dịu dàng khác: “Ừ, sẽ có cơ hội.”
“Hì hì.” Lăng Ngạo cười tủm tỉm, nhìn Lạc Thiên Lăng trêu chọc: “Ông nội thái thượng hoàng đã sống ẩn dật nhiều năm, còn có thể biết chuyện của vợ chồng của nguời khác, có phải là có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ không?
Lạc Thiên Lăng hít sâu một hơi, khẽ thở dài: “Bây giờ có con rồi, thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ của ta có thể đem cất được rồi!”
Tài xế đã lái xe trong 40 phút trên đường từ ngôi nhà trên bãi biển đến cung điện Hoa Kỳ Quốc!
Còn là đi bằng đường cao tốc vào thủ đô!
Đây là một cung điện có màu xanh ở khắp mọi nơi, lần đầu tiên nhìn từ xa, Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc che miệng!
“Ôi trời ơi!”
Có vẻ như được âm thầm định sẵn, việc cô thích màu xanh là có lý do.
Lạc Thiên Lăng và Lăng Ngạo im lặng khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, nhưng Kiều Thế Phương thì có vẻ hơi ngạc nhiên.
Chiếc xe VIP của cận vệ hoàng gia trực tiếp đi đến phòng tiệc dành riêng cho nhà vua, trước cánh cổng cao vút trông giống như lâu đài Hy Lạp, những người lính mặc quân phục màu xanh nước biển bước tới mở cửa xe, khách khứa lần lượt đi vào.
Trong khi đích thân quốc vương của Hoa Kỳ Quốc đã đứng ở cửa để chào đón!
Ông mặc một bộ trang phục dân tộc màu xanh nhạt, trông rất có đặc điểm vùng miền, nhưng không hề thất lễ, mà trông rất hào phóng và đứng đắn.
Ông khoảng sáu mươi tuổi, tóc đen nhánh, khuôn mặt trái xoan, dáng người trung bình, cao ráo, nước da trắng ngần làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt, không khó để tưởng tượng rằng khi còn trẻ, ông ta cũng là một mỹ nam được nhiều cô gái mê mẩn.
Kiều Thế Phương mặc quân phục mùa hè, hành động điển trai và dứt khoác khi bước xuống xe đã khiến các binh sĩ Hoa Kỳ Quốc bên cạnh xe kinh ngạc.
Anh ta đứng ở bên cạnh xe cúi đầu, chậm rãi đỡ Lạc Thiên Lăng xuống xe, còn Lạc Thiên Lăng thì mặc một chiếc áo sơ mi đen sọc dọc màu xám bạc, quần tây đen, giày da đen.
Thời điểm Lạc Thiên Lăng xuống xe, quốc vương của Hoa Kỳ Quốc hai mắt đỏ bừng, sải bước đi tới, đích thân đỡ ông: “Chú Thiên Lăng!”
Lạc Thiên Lăng cười nhẹ: “Đã ba mươi năm rồi không gặp, vẫn khoẻ chứ!”
Nhà vua nhìn chằm chằm vào mái tóc bạc trắng của Lạc Thiên Lăng, xúc động nói: “Các khu nghỉ dưỡng và khu du lịch mà chú phát triển ở Hoa Kỳ Quốc đã mang lại lợi ích cho nhiều người dân Hoa Kỳ Quốc trong vài thập kỷ qua. Trong những năm qua, sự bảo vệ trong quân sự và hỗ trợ giao thương kinh tế lẫn nhau của em Kiệt Hy, đã trở thành nền tảng cho sự tồn tại của Hoa Kỳ Quốc. Lời cảm ơn trong trái tim tôi nào có thể diễn tả đủ? ”
“Ninh Quốc và Hoa Kỳ Quốc có cùng cội nguồn, cần hỗ trợ lẫn nhau.” Lạc Thiên Lăng cười nhẹ.
Đúng lúc này, Lăng Ngạo cũng bước ra khỏi xe.
Trước khi Quốc vương Hoa Kỳ Quốc kịp thở dài rằng diện mạo của hai ông cháu giống nhau đến vậy, ông đã bị sốc ngay tại chỗ!
Bởi vì, Tống Vĩnh Nhi bị Lăng Ngạo cẩn thận kéo ra khỏi xe, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thu hút kia, đập vào tim ông, kinh ngạc đến há to miệng, nhất thời không hồi phục được!