Hôn Là Nghiện!
CHƯƠNG 362: KINH HỈ
Đáy lòng Tống Vĩnh Nhi như có dòng nước ấm chạy qua.
Vì lời nói của Lăng Ngạo, cô ngượng ngùng đỏ mặt.
Cố Âm lại khéo hiểu lòng người, sợ vợ chồng Lăng Ngạo có hiểu lầm, lập tức hất cằm lên, mỉm cười nói: “Tôi là đứa nhỏ do một tay ông nội Thiên Lăng nuôi dưỡng, lần này xuất cung cũng là lần đầu. Ông nội Thiên Lăng nói, hai người muốn đến Hoa Kỳ, đưa tôi đi sẽ có ích!”
Cô ta chỉ vào hai chiếc lồng gỗ trên bàn trà, nói: “Không phải anh Ngạo đã nghe nói Lưu Quang sao? Hai con chim ưng này là đời sau của Lưu Quang. Ông nội Thiên Lăng nói, anh Ngạo tặng cho ông trà rất ngon, ông rất thích, hai con chim ưng đời sau của Lưu Quang này coi như là qua cưới, quà đáp lễ cho anh Ngạo và chị dâu!”
“Lưu Quang?”
Tống Vĩnh Nhi nhíu mày.
Mà đôi mắt Lăng Ngạo thì phóng to lên ngay lập tức.
Anh nhớ lại lúc anh và Lạc Kiệt Hy cùng nhau làm cá, Lạc Kiệt Hy có nói chuyện hồi nhỏ với anh, ông nói, hồi còn nhỏ ông nuôi rất nhiều thú cưng, và yêu thích nhất chính là Lưu Quang, đó là một con hùng ưng đến từ Tuyết Vực Tây Tạng rất có linh tính.
Anh đột nhiên đứng dậy, nhanh chân đi về phía lồng của hai con chim.
Kiều Âu vốn còn lo lắng cho đôi chân của anh, bỗng nhiên thấy anh đứng lên như núi sừng sững trước mắt, hai mắt Kiều Âu tỏa sáng, tham lam và vui mừng quan sát đứa nhỏ trước mắt.
Đây là hi vọng của nhà họ Lạc, hi vọng của Ninh Quốc!
Đứa nhỏ này… Thật tốt!
Lăng Ngạo đi qua, Tống Vĩnh Nhi và Nghê Chiến cũng đuổi theo.
Nhưng thấy Lăng Ngạo bỗng nhiên ngồi xuống, rất chân thành nhìn vào trong lồng chim, bộ dáng đó vừa kích động lại vừa chăm chú, đặc biệt khiến cho người ta kinh ngạc.
Cố Âm tiếp tục nói: “Bọn chúng đã được tiêm vắc xin, có thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài, chỉ là chúng vẫn còn đang ở giai đoạn chim non, vẫn chưa nhận chủ và đặt tên.”
Cố Âm vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào Lăng Ngạo với ánh mắt tò mò.
Cô ta bỗng nhiên nhịn không được cảm thán: “Chim ưng nhỏ nhận chủ không khó lắm, dù sao bọn chúng cũng đều là do ông nội Thiên Lăng tự mình nuôi nấng, anh Ngạo và ông nội Thiên Lăng giống nhau như vậy!”
Lúc này, Kiều Âu chậm rãi đến, đưa một bao tải nhỏ cho Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo nhướng đôi lông mày xinh đẹp nhìn ông ta, lại nghe ông ta nói: “Đây là rắn độc nhỏ, phụ hoàng cậu nói Lưu Quang hồi đó thích ăn nhất là những thứ này, bọn chúng là con cháu của Lưu Quang, đương nhiên cũng thích ăn!”
Lăng Ngạo không chút do dự nhận lấy bao tải, và mở ra.
Bên trong có mười mấy con rắn nhỏ nhốn nháo đang sống sờ sờ, cho dù là rắn nhỏ cũng khiến cho người ta cảm thấy run sợ trong lòng!
Tống Vĩnh Nhi nuốt một ngụm nước bọt, vô thức lui về phía sau mấy bước.
Lăng Ngạo dường như đang trầm tư, nhưng thấy đôi bàn tay của nghệ sĩ dương cầm kia bỗng nhiên mở lồng của một con chim ra, con chim ưng nhỏ màu xám quả nhiên rất có linh tính chui ra, giương cánh bay lượn trên phòng khách.
Lăng Ngạo ngửa đầu nhìn con chim ưng nhỏ kia, nụ cười trên môi như băng tuyết tan đầu mùa xuân, khiến cho người ta nghĩ đến hạnh phúc, vui vẻ, và hi vọng!
Hình dáng cao lớn xoay vòng quanh chim ưng nhỏ, một vòng lại một vòng, anh ngây ngốc vui sướng như một đứa trẻ bướng bỉnh, tiếng cười êm tai bay bổng trong khắp căn nhà, lây sang tất cả mọi người đang ở đây!
Anh như chợt nhớ ra điều gì đó, và mở bao tải ra, chăm chú nhìn vào từng con rắn lạnh lẽo ở bên trong, sau đó không hề do dự luồn một cánh tay đi vào.
“A!”
Tống Vĩnh Nhi bị dọa đến mức kêu nhỏ lên một tiếng, sau đó liền thấy bàn tay lớn của Lăng Ngạo đã chuẩn xác bắt lấy đầu một con rắn nhỏ, đầu rắn vẫn là hình tam giác, ngón cái của anh nắm thật chặt vào đầu con rắn nhỏ không cho nó mở miệng, cái đuôi dài lạnh lẽo của con rắn quấn quanh trên cánh tay Lăng Ngạo, càng siết càng chặt!
Lăng Ngạo hoàn toàn không thèm để ý!
Anh giơ cao cánh tay của mình, hướng con chim ưng nhỏ đang bay trên không trung nói: “Ăn, tới ăn!”
Kiều Âu nghe thấy âm thanh kích thích như dây đàn phun ra từ trong miệng anh, cuối cùng yên tâm siết chặt nắm đấm sau đó lại xoắn xuýt buông ra, đứa nhỏ này, không phải là cậu Tư phế vật như trong lời đồn!
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, lại thấy con chim ưng nhỏ màu xám kia phát hiện ra mục tiêu, rồi từ trên không trung bay thẳng xuống!
Mặc dù chỉ là chim ưng nhỏ, nhưng ánh mắt hung mãnh và động tác tấn công mạnh mẽ đều khiến người ta không thể không gắn nó với mãnh thú.
Tống Vĩnh Nhi liều lĩnh nhào về phía trước, từ từ nhắm mắt lại chặn ở phía trước người Lăng Ngạo!
Thân thể nho nhỏ bị dọa đến phát run, nhưng cô vẫn không thể cho con chim ưng nhỏ kia làm ông chú bị tổn thương, ánh mắt của nó lãnh khốc vô tình, móng của nó sắc bén như vậy, miệng của nó lại càng thêm nhọn và cứng rắn vô cùng.
Động tác của Lăng Ngạo nhanh như chớp ôm Tống Vĩnh Nhi vào trong ngực, miệng bao tải đã được buộc lại và đặt trước ngực Tống Vĩnh Nhi, một tay khác của anh thì giơ ra phía xa, để kéo khoảng cách giữa cô và con rắn nhỏ, để tránh cho việc cô sẽ bị thương!
Mà con chim ưng nhỏ trên không trung phát hiện phương hướng của đồ ăn thay đổi thì lại càng linh hoạt thay đổi phương hướng!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nó đáp xuống cánh tay Lăng Ngạo, cái mỏ sắc nhọn là vũ khí tốt nhất, lập tức hung hăng mổ vào đầu con rắn nhỏ kia.
Cái đuôi đang quấn quanh cánh tay Lăng Ngạo của con rắn nhỏ của như vậy buông lỏng ra.
Anh buông tay ra, con chim ưng nhỏ nhìn như hung mãnh lại khéo léo ăn con rắn nhỏ trong bàn tay anh, con rắn nhỏ cũng chỉ vùng vẫy được một lát thì hoàn toàn bất động, từng chút biết mất ở trong miệng của con chim ưng nhỏ.
Sau khi ăn xong, chim ưng nhỏ nhìn chằm chằm vào Lăng Ngạo, bất mãn kêu lên một tiếng!
Âm thanh đó rất khàn, quả thực không dễ nghe.
Lăng Ngạo lại vô cùng yêu thích, anh buông Tống Vĩnh Nhi, người vẫn còn đang khiếp sợ ra, đem túi rắn phiền phức nhét vào trong ngực cô, dọa đến mức sắc mặt cô biến đổi vội vàng xách cái túi lên.
Lăng Ngạo thu cánh tay về, để chim ưng nhỏ đến gần mình một chút, một cánh tay khác từ từ giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ mềm mại linh hoạt của nó!
“Ha ha, ha ha ha ~!”
Anh cười vô cùng vui vẻ, để Tống Vĩnh Nhi mở miệng bao tải ra sau đó lại lấy một con rắn nhỏ khác tự mình đút cho nó ăn.
Sau khi cho ăn xong hai con rắn nhỏ, Lăng Ngạo giật giật cánh tay, để nó tự bay đi nhưng nó lại thảnh thơi tản bộ trên vai Lăng Ngạo, từ cánh tay lên đến bờ vai anh, sau đó nằm yên, nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.
Cố Âm cười nói: “Con chim ưng nhỏ này đã nhận chủ, anh Ngạo ban thưởng cho nó một cái tên đi!”
Lăng Ngạo vô cùng vui vẻ.
Anh nhìn Tống Vĩnh Nhi, biểu lộ cảm xúc: “Khi còn bé tôi không có đồ chơi gì, cũng không có người mua cho tôi. Tôi không có cơ hội ngây thơ, cũng không được hưởng thụ qua cảm giác ham chơi. Thật ra trong lòng tôi rất ao ước. Bây giờ nhận được chim ưng do ông nội cho, tôi cảm thấy nơi thiếu thốn ở trong lòng đã được lấp đầy. Bọn chúng là món đồ chơi tốt nhất mà tôi nhận được. Tôi cũng sẽ giống như ba mình, trở thành bạn bè với đôi chim ưng này!”
Lăng Ngạo vừa mới nói xong, Kiều Âu liền nở nụ cười.
Thật là đứa trẻ hiền lành, ấm ức trong lòng nhiều năm, khát vọng nhiều năm, lại vì ông nội tặng cho một đôi chim ưng mà đã cảm thấy mãn nguyện.
Đứa bé vẫn luôn bị gia tộc vứt bỏ ở bên ngoài này, nó không muốn quá nhiều, nó rất dễ dàng thỏa mãn!
Không có lòng tham, thỏa mãn cảm ân, tư duy nhanh nhẹn, nhìn xa trông rộng, với tình yêu thương trong lòng, người như vậy nếu trở thành đế vương đương nhiên là phúc khí của quốc gia!