Tống Vĩnh Nhi không biết được ý nghĩa phía sau nụ cười của anh.
Lúc này, không gian xung quanh rất yên tĩnh, bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, những con bướm đầy màu sắc đang bay lượn, những đóa hoa đua nhau khoe sắc. Có quá nhiều những sinh vật tốt đẹp đang nán lại nơi hai người, nhưng mà trong mắt của họ chỉ có nhau.
Tống Vĩnh Nhi cũng không nghĩ nhanh như vậy mà cô đã nhận giấy đăng ký kết hôn.
Trong rất nhiều các bộ tiểu thuyết đều nói việc nam nữ ở với nhau cũng chỉ là nói vài câu nói rồi đi đăng ký kết hôn, gọi là hôn nhân chớp nhoáng.
Còn đối với cô mà nói, chỉ quen biết với Lăng Ngạo một tháng ngắn ngủi, với năng lực chịu đựng tâm lí của cô, cũng xem như là hôn nhân chớp nhoáng rồi.
Nhưng mà, không nói đến những cái khác, chỉ nói đến những lúc anh chăm chú nhìn vào cô, cô liền cảm thấy, việc kết hôn này là xứng đáng.
Trên đường đi đến nhà hàng, hai bàn tay của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi đan chặt lấy nhau, nghĩ đến những món lát nữa sẽ được anh, cô không nhịn được bật cười: “Chú à, sao chú lại nghĩ đến sẽ đi ăn món Thái thế?”
Lăng Ngạo chống chiếc cằm đầy râu lên đỉnh đầu cô, cảm nhận sự bình yên: “Bé ngoan, có phải nên thay đổi xưng hô rồi hay không?”
“Sao cơ?”
Khoảnh khắc cô ngước cằm lên, đôi môi anh bắt lấy cô một cách chính xác, anh hút vào giống như hút những chiếc thạch, hương vị nhẹ nhàng như những chiếc kẹo mút, đối với sự ngọt ngào của cô, dường như anh không có sức phản kháng.
Trước kia vẫn nghĩ cô nhóc này còn nhỏ, nhưng sau khi bước qua ranh giới kia, lại thêm việc hôm nay đăng ký kết hôn, Lăng Ngạo chỉ cảm thấy vừa sát lại cần cô, từng lỗ chân lông trên người anh đều đang kêu gào!
Anh dịu dàng hôn cô một lúc, rồi ôm chặt lấy cô không chịu buông tay: “Giấy chứng nhận kết hôn cũng lĩnh rồi, còn gọi chú nữa à? Nên đổi xưng hô đi chứ?”
Gương mặt Tống Vĩnh Nhi có chút lúng túng, cô nghĩ, không phải anh đang…
Cô cắn môi, gom hết dũng khí nói: “Bé Ngạo? Nghe rất kì lạ đó!”
Trần Tín và Trần An bật cười, sắc mặt Lăng Ngạo thì tối thui lại, cạn lời nói: “Em coi anh là đứa trẻ còn uống sữa à?”
Cô mím môi, không phục kéo cổ áo của anh, ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Vậy sau này anh đừng hôn chỗ đó của em nữa! Em không có sữa đút cho anh!”
Đột nhiên nghĩ đến dấu vết anh lưu lại trên ngực mình, đến bây giờ vẫn còn những đóa hoa chưa kịp tan hết, nhớ lại dáng vẻ mạnh mẽ của anh lúc đó, tên này đúng là họ nhà cún mà!
Nói xong, cô đẩy Lăng Ngạo ra, gương mặt vô cảm nhìn về phía trước.
Gương mặt của Lăng Ngạo khẽ ửng hồng, phía thân dưới của anh đột nhiên cảm thấy nóng ran.
Không phải cô nhóc này hay xấu hổ hay sao, sao hôm nay lại đột nhiên nói ra được câu đó, nhóm lửa xong, còn không chịu giúp anh dập tắt!
Nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh lúc này của cô, dường như những lời đầy sắc tình ban nãy không phải cô nói ra vậy!
Trần Tín và Trần An đều không nghe thấy lời mà Tống Vĩnh Nhi nói, nhưng qua kính chiếu hậu bọn họ đều nhìn thấy, sắc mặt cậu chủ nhà bọn họ đỏ như trái táo rồi, ánh mắt oán giận nhìn cô Tống, nhưng cô Tống lại không thèm nhìn lại lấy một cái!
Dáng vẻ này, vừa nhìn là biết cô Tống đang trêu chọc cậu chủ, xong lại không quan tâm đến nữa, cậu chủ lại bất lực trước cô Tống.
Trần Tín khúc khích cười, cảm thấy từ sau khi cô Tống bước vào cuộc sống của cậu chủ, không chỉ thế giới của cậu chủ trở nên tươi đẹp đầy màu sắc, đến cả thế giới của bọn họ cũng trở nên tươi mới theo.
Tính trẻ con nổi dậy, anh kéo tay cô, nắm trong lòng bàn tay mình: “Gọi chồng đi!”
Tống Vĩnh Nhi nghe thấy giọng làm nũng của anh, liền cảm thấy run rẩy, trong lòng biết rõ anh đã là chồng hợp pháp của mình rồi, nhưng vẫn không thể phát ra thành tiếng.
Cô dứt khoát nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không nghe thấy!
Lăng Ngạo trừng mắt nhìn cô, lại gọi: “Bé ngoan ~! Gọi chồng ~!”
“Chú à, đừng quậy nữa!”
Cô thật sự không thể phát ra thành tiếng, vừa mới nhận giấy kết hôn xong, không thể cho cô một khoảng thời gian để thích ứng sao? Có một vài chuyện, phải cần đến cảm xúc và cảm giác, nước chảy thành dòng rồi mới có thể gọi được!”
“Anh bảo vợ của anh gọi anh là chồng, sao lại là quậy chứ?”
“Bây giờ em không muốn gọi!”
“Chỉ một câu thôi! Gọi một câu thôi cho anh nghe đi mà ~!”
“Không mà ~!”
“Bé ngoan ~! Vợ à ~!”
“A ~! Sến quá đi, đừng có gọi em như vậy ~!”
Hai anh em Trác An nổi da gà, trước kia dù có gãi chảy máu đầu cũng muốn nghe được cô Tống tỏ tình, sau đó cô Tống bày tỏ rõ lòng mình, cậu chủ lại muốn thay đổi xưng hô!
Đột nhiên, hai người đang làm nũng đều trở nên tức giận.
Sắc mặt Lăng Ngạo trầm xuống, có chút u ám nhìn cô: “Tống Vĩnh Nhi! Bây giờ em là vợ hợp pháp của anh, gọi anh một tiếng chồng thì có làm sao chứ?”
Tống Vĩnh Nhi cũng tức giận, hét lớn lên: “Bây giờ em không thể gọi được, thì làm sao?”
Trần An đã bắt đầu giảm tốc, để chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể dừng xe lại, chỉ sợ cậu chủ lại độc miệng phạm phải sai lầm, khiến cô Tống tức giận nói lời gì đó làm tổn thương cậu chủ.
Trần Tín cũng đã sẵn sàng chuẩn bị đi ra phía sau mở cửa rồi!
Nhưng mà, chỉ một giây trước khi sự nóng giận trong ánh mắt Tống Vĩnh Nhi bùng cháy, Lăng Ngạo đột nhiên kéo cánh tay cô lắc lắc: “Được thôi ~! Không gọi thì không gọi ~! Sau này lúc nào muốn gọi thì gọi!”
Hai anh em Trần An ngã ngửa.
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh một cách kì lạ, anh lại không ngồi thẳng nữa, đầu rất tự nhiên nằm xuống chân cô, nhắm mắt lại, gương mặt yên tĩnh.
Dường như cuộc cãi vã vừa rồi của họ đã bị gạt đi bởi sự thân mật và những lời nói dịu dàng của anh đối với cô lúc này.
Trái tim của Tống Vĩnh Nhi như bị thứ gì đó khẽ lay động.
Cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, anh đã thay đổi rồi.
Không phải sự thay đổi gì khác, mà là anh đã biết cách nhường nhịn cô, biết thỏa hiệp.
Đợi đến lúc xe dừng ở cửa nhà hàng, Tống Vĩnh Nhi cuối cùng cũng không nhịn được véo vào mặt anh, khẽ hỏi: “Chú à, anh không sợ em sẽ bị chiều hư sao?”
Lăng Ngạo đột nhiên mở mắt, nắm chặt lấy tay cô: “Nếu như anh chiều hư em rồi, thì có thể giữ em ở bên anh cả đời này, một cách cam tâm tình nguyện, vậy thì, anh chỉ hối hận sao lại không chiều hư em sớm hơn một chú thôi.”
Anh khẽ ngồi dậy, nhìn cô: “Anh không sợ trời không sợ đất, kể cả chết cũng không sợ, chỉ sợ em đột nhiên rời bỏ anh.”
Tống Vĩnh Nhi cảm động đến đỏ ửng mắt.
Giờ phút này, không chỉ là Lăng Ngạo, cả hai anh em Trác An ở phía trước, cũng đang đợi Tống Vĩnh Nhi cảm động nói một câu: “Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh.”
Nhưng mà, thực tế không xảy ra như trong phim truyền hình.
Cô đột nhiên hất tay anh ra, ôm lấy bụng, nhăn mặt: “Huhu, chú à, bụng em đau quá!”
Giọng nói run rẩy, trán cô lấm tấm những hạt mồ hôi mịn, bàn tay nhỏ nhắn ấn chặt lên trên bụng!
Nhất là đôi môi trắng bệch kia của cô không thể nào là giả được, đây không phải là thứ mà con người có thể khống chế.
Sắc mặt Lăng Ngạo thay đổi, nhanh chóng ôm cô vào lòng, vừa định mở miệng thì nghe cô nói: “Chú à ~! Em không sợ trời không sợ đất, nhưng em sợ chết ~ em còn sợ đau bụng kinh nữa ~!”
Câu nói này thật sự khiến Lăng Ngạo dở khóc dở cười.
Còn tưởng rằng cô bị làm sao, hóa ra là đau bụng kinh?