Trong bóng tối, tâm trạng Phú Nhất hơi không vui nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm, hỏi: “Bệ hạ, bây giờ có cần về Ngự thư phòng nghỉ ngơi không?”
Lạc Kiệt Hy liếc nhìn sắc trời.
Thật ra người ông ta muốn gặp nhất là Nghê Tịch Nguyệt.
Chỉ tiếc là bây giờ đã muộn quá rồi, nếu tới Vịnh Nguyệt Nha e là sẽ làm phiền bà ta nghỉ ngơi, vì vậy ông ta gật đầu: “Ừ, quay về pha một bình trà hoa tử vi để ta đọc sách là được.”
Đi dọc theo đường nhỏ bên ngoài Huyễn Thiên Các, trong lòng Lạc Kiệt Hy bùi ngùi đủ thứ, biết mình có một đứa con trai giỏi giang như vậy thì lại càng vừa đau lòng vừa hưng phấn.
Lại nghĩ đến lời nhắc nhở của Lăng Ngạo hôm nay, ông ta chợt nhăn mày, nghiêng đầu nhìn vào khoảng tối nói: “Ngươi nói xem, Lăng Vân có thể có con hay không?”
Phú Nhất kinh hãi, muốn nói không thể nào, nhưng vừa nghĩ lại thì lại thấy: “Cũng không phải là không thể.”
Lạc Kiệt Hy lại thở dài gật đầu một cái: “Đứa bé kia nói rất đúng, ta phải nhanh chóng thoái vị thôi! Nhiều vấn đề như vậy mà lại không nhìn ra được, hại nước hại dân mà!”
“Bệ hạ, người là đế vương anh minh nhất mà tôi đã thấy!”
“Bệ hạ, người hùng tài vĩ lược, một dạ một lòng, nói năng đoan chính, phẩn cách cao thương, không ai có thể khiến tôi khâm phục hơn người.”
“Bệ hạ!”
“Đủ rồi!”
Lạc Kiệt Hy bất đắc dĩ giơ tay lên, cản lại một tràng lảm nhảm.
Đương nhiên ông ta biết là Phú Nhất thương mình nhưng vẫn không nhịn được nói: “Sau này bớt nói mấy lời kiểu đó đi, nghe nhiều là ta sẽ mất cảm giác luôn. Vẫn là đứa bé kia nói hay, nói cái chuẩn luôn, đánh thẳng vào chỗ yếu, phê phán ta chẳng nể nang gì. Có thế ta mới biết mình sai ở đâu, phải sửa đổi thế nào.”
Phú Nhất cạn lời không nói gì nữa, theo Lạc Kiệt Hy đi tiếp về phía trước.
Hôm sau, ánh mặt trời nghiêng bóng, hoa thơm chim hót khắp nơi.
Thức giấc trong lòng Lăng Ngạo, hơn nữa còn là bị anh đánh thức, Tống Vĩnh Nhi không thấy bất ngờ tẹo nào.
Cả thế giới đều lắc lư, cô xấu hổ tới mức hận không thể đạp một phát cho anh bay ra ngoài không gian luôn!
Hiển nhiên cô không hiểu được sự nóng vội muốn “tạo em bé” của anh, chỉ cảm thấy người đàn ông này luôn có tinh lực dùng mãi không hết.
Mãi đến lúc anh cười xấu xa gục đầu xuống bên cần cổ cô, một hồi lâu sau mới hít sâu một hơi: “Ngoan, đừng trách tôi, là tại em ngọt quá mà!”
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Còn như vậy tiếp thì sớm muộn gì em cũng năng lượng cạn kiệt, chết người mất! Em cường liệt yêu cầu tối nay chia giường ra ngủ!”
Lăng Ngạo cười phá lên, hôn một cái vào trán cô: “Bé ngốc!”
Anh đứng dậy đi tới phòng tắm, chỉ một lúc đã phất áo choàng tắm đi ra ngoài, trực tiếp ôm cô đi vào phòng tắm. Chỉ một lúc sau trong phòng tắm lại vang lên tiếng ve vãn tán tỉnh.
Ngoài cửa đằng kia, Trần An và Trần Tín đều đứng đó canh gác.
Đơn giản là vì vừa mới sáng sớm Phú Nhất đã điện tới nói rằng đã tra ra được nhóm người tấn công Tử Vi Cung lần trước không phải là người của Mạc Ly Quốc!
Tin tức này khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Phú Nhất còn phân phó, nói là bệ hạ bảo Lăng Ngạo sau này cố gắng hạn chế đi ra ngoài, tới huyện thành nhỏ hẹn hò linh tinh gì đó có bớt được thì bớt đi, Tử Vi Cung hiện giờ đã canh phòng nghiêm ngặt, vững như thành đồng, nhưng nếu ra khỏi Tử Vi Cung thì tỷ lệ đối phương ra tay sẽ cao hơn.
Khi hai vợ chồng Lăng Ngạo mặc quần áo tình nhân màu nâu nhạt từ trong phòng đi ra, Trần An mới tiến lên báo lại tin này.
Lăng Ngạo khựng lại, trong mắt có vẻ gì đó biến đổi, anh nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Em nghĩ sao?”
Tống Vĩnh Nhi suy nghĩ một lúc: “Nếu không phải người của Bạch Ly Mạt thì nhất định là do có người khác biết thân phận của anh, hơn nữa còn biết chuyện em bị Bạch Ly Mạt bắt đi.”
Lăng Ngạo hơi cong môi cười.
Nghe Tống Vĩnh Nhi giải thích xong, khuôn mặt Trần An liền biến sắc!
Truy cập truyen3.one đọc full nhé.Chỗ bọn họ có nội gián!
“Trang Tuyết đã bị giam cầm ở hậu cung, có người chuyên môn giám sát, đó là người do chính tôi dạy dỗ, sẽ không có vấn đề gì!” Trần Tín cực kỳ tin tưởng anh em mình.
Trần An cũng nói: “Để tôi kiểm tra giám sát mấy ngày này trong biệt thự của chúng ta ở Đức quốc. Có lẽ là có kẻ nào lẻn vào lấy trộm tin tức mà Thi và Duyên Duyên không biết.
Nghe Trần Tín và Trần An nói vậy, sau lưng Tống Vĩnh Nhi đổ mồ hôi lạnh!
Cô không nhịn được mà xích lại gần Lăng Ngạo nói: “Theo lý luận khoa học, nội gián không phải Thi thì là Duyên Duyên. Nhưng mà…. Không thể thế được.”
Sắc mặt Trần An vô cùng căng thẳng, nói theo: “Đúng vậy, không thể thế được!”
Trần Tín vội nói: “Em kiểm tra phòng giám sát mấy ngày này cho, có lẽ sẽ phát hiện có người cố tình vào phòng điều khiển tra xét video thường ngày của chúng ta!”
“Nhưng nếu muốn xem mấy thứ đó thì bắt buộc phải có vân tay giải mã. Trong biệt thự này, chỉ có bốn người có thể giải mã là anh em các ngươi, Thi và tôi!”
Lăng Ngạo nói đầy ẩn ý,Truy cập truyen3.one đọc full nhé.sắc mặt Trần An đã trở nên không tốt rồi!
Trong khoảng thời gian ở Đức quốc là Cố Duyên và Thi ở lại, chỉ có Thi có thể giải mã!
Trần An cố gắng chứng minh trong sạch cho vợ của mình: “Không thể có chuyện đó được! Thi là vợ tôi đã bao năm như vậy rồi, chúng tôi còn có Đậu Đậu nữa!”
Lăng Ngạo lạnh lùng không nói gì.
Tống Vĩnh Nhi thấy Trần An kích động như thế thì vội khuyên: “Đừng kết luận vội, chẳng phải chú cũng chưa chắc chắn sao? Các người cũng đừng nói chuyện này cho Thi và Duyên Duyên, điều tra cẩn thận lại đã rồi nói! Dù sao trong chúng ta có gian tế là chuyện chắc chắn rồi!”
Trần An quýnh lên, lại nói: “Nếu vậy thì mợ chủ cũng có hiềm nghi! Mợ chủ là người Hoa Kì Quốc, chuyện gây hận giữa Mạc Ly quốc và Ninh Quốc vừa hay lại là mồi lửa! mợ chủ tham dự toàn bộ hành trình, dù không mở khóa được video chúng ta xem hàng ngày nhưng vẫn biết chúng ta làm gì!”
Lời vừa nói ra, Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc che miệng không nói thành lời.
Lăng Ngạo vội kéo Tống Vĩnh Nhi ra sau lưng, gằn từng chữ sắc bén: “Cậu có não không? Nếu em ấy là nội gián của Hoa Kỳ Quốc, chung chăn chung gối cả ngày lẫn đêm với tôi lâu như vậy, nếu muốn lấy mạng tôi thì đã sớm ra tay rồi! Còn nữa, có phải cậu quên rồi không, khi cậu bị Bạch Ly Mạt bắt ở Đức quốc lúc trước, là ai đã từ bỏ cứu viện quay lại cứu cậu? Nếu không nhờ em ấy thì cậu đã bị Bạch Ly Mạt bóp chết rồi!”
Trần An: “…”Truy cập truyen3.one đọc full nhé.
Tống Vĩnh Nhi vội kéo tay Lăng Ngạo lại, cảm giác được anh muốn giết người tới nơi rồi, cô giơ tay lên liên tục vỗ nhẹ lưng anh trấn an: “Anh đừng như thế!”
Trần Tín hốt hoảng đứng chắc trước mặt anh trai, chặn lại ác tâm từ người Lăng Ngạo thay anh trai mình: “Cậu tư, là do anh trai lo quá thôi! Chúng ta đều biết mợ chủ và chị dâu không có vấn đề gì cả. Nói không chừng là có người cố ý bày trò để chúng ta nội chiến, nếu chúng ta mắc mưu mà đấu tranh nội bộ thì chẳng phải là đúng ý kẻ đó sao!”
Tống Vĩnh Nhi đồng ý với quan điểm của Trần Tín, vừa muốn nói thì lại thấy Cố Duyên đứng ở cửa phòng với vẻ mặt hoảng sợ, vậy chẳng phải là vừa rồi bọn họ nói gì đều nghe thấy hết sao.
Trần An kéo Cố Duyên nhỏ giọng hỏi: “em nghe được gì rồi?”
Cố Duyên nghĩ nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Chưa nghe được gì cả!”
Trần An biết cô lanh lợi thông minh nên lại nói: “Đừng nói gì với chị dâu, anh sẽ nhanh chóng điều tra ra gian tế là kẻ nào!”