Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 179: HỰU KỲ
Tống Vĩnh Nhi luyện biểu cảm xong thì hít thở một hơi thật sâu với cửa sổ xe, mím chặt miệng của mình lại, khuôn mặt nhỏ vì phình lên mà trong chớp mắt đã biến thành một quả bóng tròn vành vạnh, cô lại nhấc bàn tay trắng nõn lên, một trái một phải vỗ nhẹ vào khuôn mặt của mình một cái, chiếc miệng nhỏ xì hơi ra ngoài, giống như là miệng đang đánh rắm vậy!
Đây là trò chơi mà lúc nhỏ ba mẹ hay chơi cùng với cô.
Nhớ đến khoảng thời gian nép trong vòng tay của ba mẹ, không lo không nghĩ mà vui vẻ hạnh phúc, tròng lòng Tống Vĩnh Nhi cảm thấy thật ấm áp, cả khuôn mặt nhỏ nhắn giống như là ánh nắng mặt trời vậy.
“Ha ha ha ~!”
Người đàn ông nhìn cô gái đáng yêu đang dùng miệng ‘đánh rắm’ với mình thông qua cửa sổ, nhịn không được mà cười lên.
Anh ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào đơn thuần và ngây thơ như vậy, cũng không nhìn thấy biểu cảm nào thay đổi mới mẻ như vậy, khí chất tươi tắn nhanh nhẹn của cô gái nhỏ này xinh đẹp giống như là không đến từ trái đất này vậy, có thể dễ dàng làm lay động lòng người.
Chiếc cửa sổ xe màu sẫm đột nhiên từ từ hạ xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Vĩnh Nhi, một gương mặt xinh đẹp dần dần hiện ra trước mắt.
Mái tóc màu tím sẫm suôn mượt đẹp đẽ, đôi mắt màu lục lam băng giá, sống mũi cao, đôi môi đỏ anh đào và khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ, khiến cho người đàn ông này thêm một chút yêu khí trên người.
Tống Vĩnh Nhi có chút ngây ngốc, đây là nhân vật được bước ra từ trong truyện tranh sao?
Ánh mắt từ từ di chuyển xuống dưới chiếc yết hầu trắng nõn, chỉ nhìn một cái, sau khi nhận định anh ta là đàn ông thì cô liền hít một ngụm khí lạnh!
Người đàn ông như vậy, đẹp thì có đẹp nhưng ngàn vạn lần không thể làm chồng được, nếu không thì khi cùng nhau đi ra ngoài, người phụ nữ cho dù có đẹp đến đâu cũng sẽ bị tự ti thôi.
Vẫn là ông chú nhà cô tốt nhất, cho dù có đẹp trai đến tận trời đi nữa thì cũng lạnh nhạt như tuyết, không nhuốm bụi trần.
Còn vị trước mắt này thì lại mang theo yêu khí.
So với sự đẹp trai của ông chú nhà cô thì đúng là hai thái cực khác nhau.
“Giống như là Tôn Thượng và Hoa Thiên Cốt vậy.” Cô nhàn nhạt mở miệng nói ra một câu, người đàn ông không có nghe hiểu nhưng vẫn nở nụ cười nói với cô: “Tôi rất đẹp sao?”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Lập tức quay người ngồi lại đàng hoàng với sắc mặt vô cảm, cô đóng cửa sổ lại rồi lè đầu lưỡi ra, vẻ mặt cạn lời mà nói: “Những năm gần đây đúng là có không ít đàn ông tự luyến a.”
Trần Tín không có để tâm, còn Cố Duyên thì tiếp một câu: “Sao thế?”
Tống Vĩnh Nhi lắc lắc đầu, hiển nhiên là cảm thấy chuyện này nhỏ xíu không có gì để nói.
Nhưng mà…
“Đúng rồi, cái loại tóc mà trong đen có tím, còn đôi con ngươi có màu lam lục là người ở nước nào vậy?”
Tống Vĩnh Nhi nhíu đôi mày lại, từ nhỏ đến lớn theo ba mẹ đi du lịch toàn thế giới, cô cũng đi qua không ít quốc gia, gặp qua không ít người, màu tóc như vậy chắc chắn là nhuộm rồi, nhưng màu sắc của đôi con ngươi đó nhất định là bẩm sinh.
Trần Tín như suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chưa nghe qua tóc tím, nhưng người có màu mắt lam lục thì rất nhiều, hầu đến đều là huyết thống phương tây, có rất nhiều quốc gia có.”
Thanh âm vừa dứt thì con đường phía trước đã thông thoáng hơn không ít, Trần Tín từ từ lái xe, theo đuôi xe khác.
Chiếc Maserati màu trắng bên cạnh cũng từ từ khởi động.
Tuy nhiên, người hầu nhịn không được mà nói với người đàn ông: “Tam điện hạ, hành vi mở cửa sổ vừa nãy của ngài thật sự không thích hợp cho lắm.”
Người đàn ông sững sờ một hồi, sau đó thì mỉm cười: “Tôi biết, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ thú vị đó, tôi lại nhất thời không nhịn được.”
Người hầu nghe thấy vậy thì liền nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu như tam điện hạ thích thì khi chúng ta rời khỏi Ninh Quốc, đưa cô ấy cùng đi là được rồi. Chỉ là phụ nữ dị tộc mà gả vào Hoàng thất thì nhiều nhất chỉ có thể làm Trắc phi của ngài mà thôi.”
“Cái này thì có là gì? Mẫu hậu của tôi còn là tù binh do phụ vương cướp về nữa kìa!”
Người đàn ông không nghĩ ngợi gì mà lên tiếng: “Trên người tôi cũng có một nửa là huyết thống của dị tộc.”
Người đàn ông từ từ mở lòng bàn tay ra, nhìn chiếc khoá trường mệnh nhỏ bằng vàng trong lòng bàn tay, bên trên có hai chữ ‘Hựu Kỳ’ rất rõ ràng dễ thấy.
Đây là chữ của Ninh Quốc!
Cất chiếc khoá đi, anh ta lại nói: “Nếu như tôi thật sự yêu cô ấy, tôi nguyện noi theo gương phụ vương tôi, cho giải tán hậu cung vì mẫu hậu, chỉ chuyên sủng một mình cô ấy.”
Đáng tiếc đây chỉ là duyên gặp mặt một lần, anh ta cũng không có bất thực tế đến nỗi mà sẽ vì một lần tình cờ gặp gỡ mà bước vào con đường thâm tình đâu.
Không bao lâu sau, con đường đã trở nên hoàn toàn thông thoáng.
Chiếc Phantom màu đen và chiếc Maserati màu trắng dần chạy sang các làn đường khác nhau, hoà vào dòng xe cộ mà chạy ngược chiều nhau.
Trần Tín dẫn hai cô gái đi vòng quanh khu vực trung tâm thành phố, đầu tiên là mua một chiếc điện thoại di động mới cho Tống Vĩnh Nhi, rồi lại làm một cái thẻ điện thoại mới cho Cố Duyên. Tống Vĩnh Nhi nhét thẻ sim điện thoại của mình vào trong điện thoại mới, còn Cố Duyên thì nhét thẻ sim mới vào trong chiếc điện thoại trước đây của Tống Vĩnh Nhi.
Sau khi làm xong những chuyện vụn vặt, Tống Vĩnh Nhi bắt đầu gọi điện thoại cho Lưu Lan.
Bên kia vừa nhấc máy thì Lưu Lan liền kích động không ngớt: “Bảo bối! Cuối cùng con cũng gọi điện thoại cho mẹ rồi!”
Nghe thấy giọng nói của mẹ, nước mắt của Tống Vĩnh Nhi liền cuồn cuộn trong hốc mắt.
“Mẹ, người nhà họ Mạnh đi chưa?” Tống Vĩnh Nhi nhẫn nhịn không để nước mắt rơi xuống, cô sợ mẹ nghe thấy sẽ đau lòng: “Bây giờ con đang ở trên phố, con nhớ mẹ với ba, hai người có thể ra ngoài, chúng ta cùng ăn cơm không?”
Lưu Lan nghe vậy thì vô cùng tiếc nuối: “Làm sao đây, thật là…bác Mạnh của con vừa mới mua một mảnh đất ở khu khai phá, chuyện xây dựng nhà xưởng đã xong rồi, chúng ta sáng hôm nay, hai chiếc xe đã lên đường cao tốc về Thanh Thành rồi, một là để giúp bác Mạnh của con vạch ra kế hoạch di dời nhà máy, thứ hai là thuận tiện gửi thư mời tiệc đính hôn của con với cậu tư cho người thân bạn bè một chút, tiện thể chào hỏi luôn.”
Tống Vĩnh Nhi một tay cầm điện thoại, một tay bịt cái miệng nhỏ lại, cứ như vậy mà khóc lên.
Cô không dám khóc ra thành tiếng mà chỉ để cho nước mắt tự do lăn dài trên má mà thôi.
Cố Duyên và Trần Tín bảo vệ từ xa đã nhìn thấy rồi, họ cũng rất đau lòng, trong lòng biết cô Tống nhớ nhà rồi, cũng nhớ ba mẹ rồi.
“Ừm, vậy thì thôi, khi nào ba mẹ về thì gọi điện thoại cho con, tình cảm của con và chú bây giờ rất là tốt, anh ấy đã không còn hạn chế con ra vào Tử Vi Cung nữa, cho nên ba mẹ không cần phải lo lắng gì hết đó, bây giờ con thật sự sống rất tốt.”
“Ừm, mẹ biết rồi.” Lưu Lan nói xong thì khóc, giống như không dám nói nhiều nữa: “Lần trước Mai Mai và Tiểu Ngư đến Tử Vi Cung tìm con, mấy đoạn video đó Trần An đã gửi đến cho ba mẹ, mẹ con bọn họ quá quá đáng rồi, lúc đó bác Mạnh của con tức quá đã tát Tiểu Ngư hai cái, còn mắng dì Mai của con một trận nữa. Bây giờ Tiểu Ngư và Tiểu Long đều không thể quay lại trường học nữa, bác Mạnh của con định sau này sẽ để bọn nó ở thành phố M, bảo Tiểu Ngư theo học kế toán, bảo Tiểu Long theo ra ngoài chạy nghiệp vụ.”
“vâng.”
“Ừm, cũng không còn chuyện gì khác nữa, con tự mình chăm sóc mình cho tốt, đợi ba mẹ từ Thanh Thành trở về sẽ gọi điện thoại cho con. Cả nhà ba người chúng ta lúc đó sẽ tụ họp với nhau.”
“Dạ được.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, trên khuôn mặt nhỏ của Tống Vĩnh Nhi đã đầy những giọt trong suốt long lanh.
Cố Duyên đi tới đưa khăn giấy: “Cô Tống.”
Tống Vĩnh Nhi nhận lấy, vội vàng lau khuôn mặt nhỏ sạch sẽ.
Trần Tín mỉm cười, muốn dỗ cho cô vui: “Cô Tống, sau đây chúng ta đi đâu chơi đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK