CHƯƠNG 141: CÓ ANH
Nhưng nhìn thấy có một người đứng trước cửa, anh tuấn hơn người, mắt sáng như sao, mặt mũi sáng sủa, vóc dáng rắn rỏi của ông ta che khuất đi một nửa cánh cửa. Sự cô độc, tinh thần chính đại, cương trực, đầu đội trời chân đạp đất của ông ta toát ra từ trong bộ gen.
Ánh mắt sâu thâm khó dò, thoáng có vẻ sắc sảo lướt qua người Nghê Chiến!
Sau khi nhìn rõ mặt Nghê Chiến, nét mặt ông ta mới dịu lại, thả bàn tay đang nắm chặt cánh cửa của mình ra, ánh mắt đen lay láy được phủ trong một lớp màn dịu dàng, quay sang nhìn Nghê Tịch Nguyệt.
Nhiều năm đồng cam cộng khổ, sự thay đổi cảm xúc trong ánh mắt ông ta, ở trong thế gian này, ngoại trừ người ba Đại Đế Thiên Lăng, chỉ có người phụ nữ trước mắt có thể nhìn ra được.
Ông ta đến đây nhanh chóng như vậy, chỉ sợ bà ấy nhìn thấy đứa trẻ đó.
“Đứng dậy đi! Không phải là xã hội phong kiến đáng ghê sợ nữa, không cần hễ chút là quỳ đâu!”
Lạc Kiệt Hy chậm rãi bước vào, giọng nói lạnh lẽo.
Bác sĩ vội vàng bò dậy, nhưng vẫn sợ đến mức đôi chân run rẩy, anh ta không dám tin vào mắt mình, đời này anh ta vẫn còn có thể gặp lại được quân chủ vĩ đại và anh minh như vậy!
Nghe nói, vị bệ hạ trước mắt này, lúc năm tuổi vào vườn động vật chơi, bị dòng người đẩy xuống đầm hổ, lúc ấy đầm hổ rất sâu, lúc ông ta ngã xuống, mọi người xung quanh đều hoảng sợ đến nỗi bật khóc, có người còn sợ đến mức hôn mê, nhưng ông ta không hề hoảng loạn mà lại có thể giết chết một con hổ hoang dã trưởng thành! Tìm đường sống từ trong chỗ chết.
“Cả người con đều đau chết mất, sao bây giờ người mới qua thăm con?”
Sau khi Nghê Chiến nhìn thấy người bên ngoài cửa, lập tức tỏ vẻ nũng nịu, anh ta nói với giọng điệu đây là chuyện hiển nhiên.
Bác sĩ vừa mới đứng dậy đã nghe thấy thế, anh ta ngẩng mặt lên nhìn, bèn trông thấy Lạc Kiệt Hy nhanh chóng rải bước tiến lên, nhìn Nghê Chiến bằng gương mặt ân cần: “Quan viên đã thông báo tình hình của con cho ta biết rồi, không có gì nghiêm trọng đâu, con đừng sợ.”
Trong lòng bác sĩ chợt bừng tỉnh: không hổ là cậu Nghê.
Nghe nói bệ hạ thương cậu ta như con ruột, quả nhiên là thật!
“Bệ hạ!” Cố Duyên hành lễ với Lạc Kiệt Hy.
Lạc Kiệt Hy ngẩng đầu nhìn cô, đáp: “Ba của cô đang chờ đợi ở bên ngoài cửa, cô ra đấy chào hỏi ông ta đi.”
“Dạ.” Cố Duyên lui xuống.
Đến giờ Nghê Chiến mới biết, thì ra vẫn còn người khác ở trong phòng bệnh này.
Tuổi tác của cô bé ấy xêm xêm Tống Vĩnh Nhi, không đẹp đẽ yêu kiều như Tống Vĩnh Nhi nhưng hơn cô ở khí chất, chỉ cần nhìn có thể nhận ra, cô ấy là một cô gái kiêu ngạo bất khuất.
Cô ấy đi thẳng một mạch ra khỏi phòng bệnh, Nghê Chiến chỉ nhìn thấy góc nghiêng của cô gái ấy mà thôi.
Nước da trắng ngần, mơn mởn tràn trề sức sống, để tóc búi, mái lưa thưa, còn mặc cả quan phục của nữ quan trong cung đình.
Cổ áo của chiếc áo vest đen có màu tím thuộc về quan tứ phẩm.
Nghê Chiến ngạc nhiên, nghĩ đến việc trước đây cô anh đã từng nhắc đến trong điện thoại, nói: “Cô là em gái của Trần An và Trần Tín đúng không?”
Cô gái ấy chẳng buồn đoái hoài đến anh ta, mà đi một nước ra khỏi cửa.
Một Nghê Chiến đã được người khác nịnh bợ thành quen, bây giờ lại bị người ta đối đãi lạnh nhạt, bèn bĩu môi, chán chường ngoảnh mặt nhìn sang nơi khác.
Từ nhỏ cho đến lớn, có cô gái nào không theo đuổi anh ta đâu?
Anh ta đã chủ động mở lời, mà cô gái này còn chẳng buồn nhìn anh một lần.
“Ha ha ha!”
Lạc Kiệt Hy lại cảm thấy buồn cười, ông ta bật cười ha hả: “Cố Duyên là con gái cưng của Phú Nhất, ta đã nhìn nó từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, đương nhiên là hễ một nhà có con gái thì cả trăm nhà đến cầu, nếu như con muốn kết duyên với con bé, ta sẽ tạo cơ hội cho con!”
Tuổi trẻ mới tuyệt vời làm sao, muốn yêu là yêu, bất chấp mà yêu người ta, hạnh phúc biết nhường nào!
Lạc Kiệt Hy chợt thở than, nhìn Nghê Tịch Nguyệt đang ngồi bên cạnh giường bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Nghê Tịch Nguyệt quay đầu đi, nói với Nghê Chiến: “Nhưng mà, Cố Duyên đã từng nói với cô, trước năm 25 tuổi, con bé sẽ không yêu đương, cũng sẽ không kết hôn đâu, cho đến khi nào thi đậu thượng nghi nhị phẩm mới thôi.”
Nghê Chiến cạn lời: “Con cũng chỉ nói có một câu thôi, sao cô cũng trêu con giống như bệ hạ vậy? Con cũng lấy sự nghiệp làm trọng, yêu đương cái gì chứ, bây giờ tạm thời không có liên quan đến con!”
“Xem con kìa! Tính cách giống hệt Cố Duyên!” Lạc Kiệt Hy bật cười rồi lắc đầu: “Ông nội của Cố Duyên là Ngự thị của ba ta, ba của cô ấy là ngự thị của ta, tất cả đều là quan Chính nhất phẩm trong cung đình. Con gái của quan lớn nhất phẩm, gả cho con mà chê không xứng à?”
Vừa nói dứt lời, Lạc Kiệt Hy tự bật cười, nhìn Nghê Tịch Nguyệt, chọc bà ấy nói chuyện với mình: “Em xem, Nghê Chiến nhà chúng ta yêu cầu cao đến mức nào!”
Nghê Tịch Nguyệt lại không nhìn ông ta, dường như không hề nghe thấy ông ta nói gì vậy.
Lạc Kiệt Hy bĩu môi, bộ dạng ai oán của ông ta khiến cho Nghê Chiến nhớ lại nét mặt muốn mà không được của Lăng Ngạo mỗi khi trước mặt cô gái kia. Khi ấy nét mặt cũng hệt như vậy.
Đột nhiên nhớ đến điều gì, ánh mắt Nghê Chiến bừng sáng trong tích tắc: “Nữ quan từ chính tứ phẩm, thi lên chính nhị phẩm, còn phải thi đậu trước năm 25 tuổi, vậy năm nay Cố Duyên bao nhiêu tuổi rồi?”
“21 tuổi.”
“21 tuổi.”
Lạc Kiệt Hy và Nghê Tịch Nguyệt đồng thanh lên tiếng, cuối cùng bà ấy nhìn thoáng qua ông ta, gương mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào.
Nhưng mà, chuyện khiến cho Lạc Kiệt Hy vui mừng tột độ là: Bà ấy chịu nhìn ông ta rồi, bà ấy nhìn ông ta rồi, rốt cuộc trong mắt bà cũng đã có ông!
Nghê Chiến nở nụ cười bất đắc dĩ, cô và bệ hạ cứ thế này mãi, anh ta nhìn riết cũng thành quen.
“Trong vòng bốn năm thi bốn cấp, cô ấy định mỗi năm thi một cấp à?” Nghê Chiến cười tủm tỉm, thấy bừng bừng hứng thú: “Xem ra cô gái này là học sinh xuất sắc, dũng mãnh thật nhỉ, chú Phú Nhất không có tìm cửa sau cho cô ấy đấy chứ?”
Chế độ thi cử của quan nữ tử của Ninh Quốc vô cùng nghiêm ngặt, mỗi năm một lần, mỗi lần chỉ có thể thăng một cấp.
Bây giờ Cố Duyên đang là chính tứ phẩm, tiếp theo sẽ là tòng tam phẩm, chính tam phẩm, tòng nhị phẩm, chính nhị phẩm.
Mỗi năm thi lên một cấp, độ khó sẽ tăng gấp nhiều lần, những môn học có liên quan cũng sẽ tăng lên đáng kể.
Từ lúc Ninh Quốc được thành lập cho đến ngày hôm nay, chỉ có hai vị quan nữ có phẩm hàm cao nhất, đó là phu nhân Như Ca và phu nhân Nguyệt Nha.
Hai người họ đều là chính nhất phẩm.
Lạc Kiệt Hy cười nhẹ: “Không có.”
Đến bây giờ ông ta vẫn chưa có con trai nối dõi tông đường, không có đứa trẻ nào làm ông ta yêu thương đặc biệt, bởi thế ông ta tương đối yêu chiều Cố Duyên. Ông ta đã từng nghĩ muốn âm thầm giúp sức, dù sao Cố Duyên lên đến vị trí quan nữ cao nhất cũng sẽ giúp đỡ Nghê Tịch Nguyệt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Nhưng cô bé này không đồng ý, trước khi đi thi tập trung, cô ấy còn liên tục cảnh cáo tất thảy mọi người không được giúp đỡ mình!
Nghê Chiến trầm ngâm gật đầu, cũng đúng, vừa nhìn anh khí toát ra từ giữa đôi chân mày của cô ấy đã biết ngay cô là người ngay thẳng.
Nghê Tịch Nguyệt nhìn Nghê Chiến, gương mặt hoàn toàn không bộc lộ ra chút cảm xúc gì: “Cô thấy hơi mệt, bây giờ phải về trước, ngày mai còn phải mở họp nữa, cháu nói chuyện với bệ hạ đi. Cô sẽ kêu Cố Duyên ở lại chăm sóc cháu.”
Nghê Chiến gật đầu: “Dạ, chúc cuộc họp gì đó của cô sẽ thành công mỹ mãn, cũng chúc cô tỏa sáng rực rỡ trên buổi họp, phong hoa tuyệt đại!”
Nghê Tịch Nguyệt cười với anh ta: “Miệng mồm ngọt phết!”
Lúc nhìn qua Lạc Hy Kiệt, gương mặt của bà trở nên nghiêm túc: “Tam biệt.”
Lạc Hy Kiệt dẩu môi, nghiêng người định đi ra ngoài: “Thẻ phòng của em tôi đang giữ này, chúng ta về chung đi.”