Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 434: TỰ SÁT

Lạc Kiệt Hy bỏ lại Lăng Vân mặt mũi đang bầm dập mà nhanh chóng chạy tới trước mặt Nghê Tịch Nguyệt!

“Tiểu Nguyệt Nha!”

Ông sợ muốn chết luôn rồi!

Ông nhẹ nhàng giúp Nghê Tịch Nguyệt vỗ lưng, muốn giúp bà phun ra cái viên thuốc kia!

Lăng Vân nằm trên mặt đất, khóe miệng có vệt máu đỏ, nhìn bóng lưng bận rộn của vợ chồng Lạc Kiệt Hy, nở nụ cười: “Vô dụng thôi, viên thuốc này một khi đã vào dạ dày thì trong một phút sẽ bị cơ thể hấp thu, không tới mười phút thì em ấy sẽ quên hết các người! Lần trước em ấy cảnh giác nên vừa mới nuốt vào được mười giây đã nhanh chóng nôn ra, nhưng lần này thì khác, ta giữ em ấy lâu như vậy, em ấy sớm đã tiêu hóa hết rồi.”

Nghê Tử Dương quan tâm đến bên cạnh con gái ông, đưa cho Nghê Tịch Nguyệt chiếc khăn tay, đau lòng nói: “Nguyệt Nha à, con cảm thấy thế nào rồi?”

Lạc Kiệt Hy nén nước mắt, thấy bà liều mạng nôn khan như vậy, nôn tới mức linh hồn cũng muốn nôn ra, không đành lòng nói: “Tiểu Nguyệt Nha à, không nôn ra được thì cũng không sao, cho dù em quên anh thì cả đời này anh cũng sẽ không quên em đâu, hôn lễ của chúng ta vẫn tiến hành như cũ, anh vẫn luôn thương em yêu em, cho nên em đừng sợ, ngàn vạn lần không được sợ hãi, anh sẽ không đau lòng, không buồn bã, anh chỉ cần em sống tốt, chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh là được rồi! Nếu em không thể yêu anh thêm lần nữa thì cũng không sao đâu, anh vẫn sẽ luôn yêu em nên xin em đừng nôn ra nữa!”

Lạc Kiệt Hy nhận lấy khăn tay của Nghê Tử Dương rồi lau miệng cho Nghê Tịch Nguyệt.

Nếu không chịu nổi thì đừng tự dày dò bản thân khổ sở như vậy, Lạc Kiệt Hy mạnh mẽ nắm chặt hai tay bà, ôm bà vào lòng như trân bảo, lặp đi lặp ại câu nói: “Không sợ nữa Tiểu Nguyệt Nha à, em không được khóc, anh là Kiệt Hy của em đây, vĩnh viễn là vậy. Em đừng sợ nữa, quên rồi cũng không sao, anh sẽ luôn nhớ tới em, không bỏ rơi em đâu, vĩnh viễn sẽ không đâu mà!”

Nghê Tịch Nguyệt cảm thấy bản thân có lỗi với Lạc Kiệt Hy, nên ở trong lòng ngực ông oa oa khóc lớn.

Lạc Kiệt Hy không ngừng lặp lại câu nói vừa rồi, bảo Nghê Tịch Nguyệt đừng có sợ hãi, cũng đừng tự trách mình.

Bà khóc bao lâu, Lạc Kiệt Hy quỳ trên mặt đất, lải nhải bấy lâu.

Trước cửa Phong Nhã Các tụ tập nhiều người như vậy, ai nấy đều thấy hết tình cảnh này, cũng không ai nhẫn tâm lên tiếng quấy rầy bọn họ.

Lăng Vân vẫn cứ nằm trên mặt đất, tận mắt thấy tình yêu của Lạc Kiệt Hy dành cho Nghê Tịch Nguyệt, không ai còn đánh ông hay chửi ông ta nữa, cũng không có ai bận tâm tới ông ta, ông ta cảm thấy toàn bộ thế giới này đang đắm chìm trong tình yêu của Lạc Kiệt Hy và Nghê Tịch Nguyệt, sự thuần khiết này khiến ông ta cảm thấy rung động.

Thời gian cứ vậy mà trôi qua, Tống Vĩnh Nhi che miệng khóc không thành tiếng!

Lưu Lan ôm cô vào ngực, hai mắt cũng phiếm hồng cả lên.

Nghê Tử Dương cũng lộ vẻ cảm động, có lời này của Lạc Kiệt Hy khiến ông cảm thấy con gái mình khóc nhiều năm như vậy cũng không sao.

Lăng Ngạo lẳng lặng đứng phía sau ba mẹ anh, siết chặt tay, im lặng chờ đợi.

Năm phút trôi qua.

Mười lăm phút trôi qua.

Nửa giờ trôi qua.

Hai giờ trôi qua.

Mọi người đứng như khúc gỗ, không ai chịu rời đi trước, mà Lạc Kiệt Hy vẫn cứ như vậy ôm lấy bà.

Nghê Tịch Nguyệt tựa như đang ngủ, cuối cùng cũng mở mắt tỉnh lại, đầu tiên là nhìn Lạc Kiệt Hy.

Mọi người vẫn đang dõi theo!

“Ha ha ha ha!”

Lăng Vân đắc ý cười to, tiếng cười kia trôi dạt khắp căn phòng, tựa như lời nguyền rủa căm thù tận xương tủy!

Hốc mắt Lạc Kiệt Hy đã đỏ hồng, ông si ngốc nhìn Nghê Tịch Nguyệt, trong lòng cũng đã tính tới chuyện tồi tệ nhất!

Lăng Ngạo cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, thậm chí còn nghĩ cách phải làm sao giúp ba anh giải thích Lạc Kiệt Hy chính là chồng của mẹ anh, để bà có thể nhanh chóng chấp nhận ông.

Giờ khắc này, sự im lặng gần như đáng sợ!

Đột nhiên nhìn thấy Nghê Tịch Nguyệt chớp mắt mấy cái, chậm rãi đưa tay về phía Lạc Kiệt Hy, khàn giọng phun ra một câu xúc động: “Kiệt Hy~!”

Mọi người đều sững sờ!

Lăng Vân hơi cử động thân thể, nhíu mày.

Lạc Kiệt Hy cảm thấy đầu ngón tay thanh tú của bà lướt qua má ông, kinh ngạc nhỏ giọng nói: “Em, em còn nhớ rõ anh à, em nhớ ra con người của anh hay vẫn nhớ hết mọi chuyện?”

Tống Vĩnh Nhi khóc không ngừng.

Cô cảm thấy trên phim có đẹp tới đâu cũng không đẹp bằng chuyện tình yêu của ba mẹ chồng cô.

Mà khi con tim của mọi người sắp tan thành bọt nước thì Nghê Tịch Nguyệt cũng chan chứa nước mắt, bà cười với Lạc Kiệt Hy: “em nhớ rõ năm em mười hai tuổi, em có tặng cho anh một sợi dây chuyền mặt trăng lưỡi liềm nhỏ, bây giờ anh vẫn còn đeo nó ở cổ, em nhớ rõ năm mười bảy tuổi ấy, em thi vào đại học, anh có tặng cho em một cây bút máy, khi em bị bắt vào cung, anh dẫn theo mấy vạn quân hộ quốc đến cứu em, em nhớ rõ lần đó khi Lăng Ngạo rơi xuống biển, em đã quỳ ở ngoài thư phòng một ngày một đêm, em nhớ rõ khi em và anh không quãng đêm ngày cùng nhau nghiên cứu học luật dân sự và tình hình của mỗi một quốc gia, em còn nhớ anh còn vì em dựng lên đảo Nguyệt Nha, em còn nhớ rõ anh cầu hôn em không biết bao lần, em nhớ anh mang món mì thịt heo xé sợi mà con dâu đã làm về cho em, em nhớ rõ có lần chúng ta cùng nhau đi Hoa Kỳ quốc thì bị chặn lại, em còn nhớ lúc nãy em đã uống vong tình đan, nhưng em không có quên đi anh, cũng không bao giờ quên đi mỗi một ngày thuộc về hai chúng ta!

Nghê Tịch Nguyệt chậm rãi nói xong, Lạc Kiệt Hy khóc không thành tiếng!

Ông tựa vào cổ bà, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn! Thực sự cảm ơn em!”

Cảm ơn em vẫn còn nhớ rõ, vẫn còn nhớ rõ mọi thứ.

Vừa rồi ông còn khuyên bà đừng sợ, nhưng nào ai biết được trong lòng ông sợ hãi đến cở nào!

“A ~!” “

“Mẹ vẫn còn nhớ rõ!” “

“Thật tốt quá!”

“Chân ái là vô địch!”

“Hay quá!”

Người ở cửa, ai nấy cũng đồng loạt hoan hô, thậm chí mấy người lớn tuổi đều không kiềm nổi nước mắt, từng đợt âm thanh vui sướng đinh tai nhức óc vang lên, như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Lăng Vân!

Ông ta đứng lên, từng chút một nhìn chằm chằm vào Nghê Tịch Nguyệt.

Ngay cả vong tình đan cũng không khiến cho Nghê Tịch Nguyệt quên đi Lạc Kiệt Hy, cả đời ông ta tính kế như vậy thì giờ phút này ông ta còn có thể làm được gì nữa chứ?

Lăng Ngạo cũng khóc, xoay người bước tới bên cạnh Tống Vĩnh Nhi, ôm cô vào ngực, tình yêu vốn không dễ dàng gì, bọn họ phải luôn quý trọng nó!

Đúng lúc này, Yến Bắc bưng tới một ly thủy tinh đế cao lại.

Bên trong ly có một nửa chất lỏng màu xanh lục, vừa đẹp vừa trong suốt như màu xanh ngọc bích mùa thu.

“Ông chủ nói, bất kể hôm nay kết quả có như thế nào đi nữa thì ông phải uống hết ly nước này. Ông có thể an tâm, nước này không gây chút đau đớn nào cả, sẽ khiến thần không biết quỷ không hay mà ra đi, để ông chết hệt như đang ngủ sâu vậy, coi như giữ lại cho ông chút thể diện cuối cùng.”

Lăng Vân nhìn ly nước trước mặt.

Lại nhìn vào ánh mắt sắc bén của Lăng Ngạo đang đứng cách đó không xa.

Ông ta biết, cho dù ông không uống thì nếu rơi vào tay của Lăng Ngạo thì bản thân cũng sống không được, chỉ có thể chịu đựng sỉ nhục.

Khép mắt lại, mộng đã tàn, sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

Cuối cùng, ông nhìn thoáng qua Nguyệt Nha, thấy vẻ mặt bà sống sót sau tai nạn, đang ôm chặt Lạc Kiệt Hy.

Không còn cách nào.

Không còn cách nào khác cả.

Ông ta giơ tay tiếp nhận ly nước kia, Lăng Vân không mang theo chút kỷ niệm nào, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch!

Lăng Ngạo thấy ông ta buông ly xuống, nhanh chóng bịt mắt Tống Vĩnh Nhi lại, thân hình cao lớn của anh nghiêng sang một bên, chặn lại cảnh Lăng Vân ngã xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK