Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 35: CÔ GÁI NHỎ KHÔNG THÍCH TÔI LÃNG PHÍ

“Lăng Ngạo! Tôi muốn giết anh ~~~~! !”

Tiếng gào thét đầy phẫn nộ của Tống Vĩnh Nhi đã làm rung chuyển cả ngôi nhà!

Ngay cả Trân Trân đang ngủ gật ở trong phòng nhỏ cũng bị hù dọa, meo một tiếng chạy xuống trốn ở đằng sau bậc thang đảo mắt nhìn xung quanh.

Lăng Ngạo lại vẫn ung dung nhìn cô: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Dĩ nhiên không phải!”

Dường như Tống Vĩnh Nhi dùng tốc độ máy bay lao tới, hai tay ấn vào bả vai của anh, tức giận đến mức có cảm giác muốn bóp nghẹt anh: “Tôi không có triệu chứng hành kinh! Không có! Không có không có!”

“Dáng vẻ bây giờ của em thật sự rất giống.” Anh nhíu mày, khó hiểu nói: “Chuyện giấu bệnh sợ thầy tôi đã từng nghe, em xác định không cần xem qua?”

Tống Vĩnh Nhi không nói.

Bởi vì đứng ở gần cho nên cô nhạy bén nhận ra được trong đôi mắt đen của người đàn ông có chút ánh sáng đùa giỡn.

“Là anh cố tình!”

“Không phải.”

“Phải!”

“Không phải.”

“Anh!” Tống Vĩnh Nhi buông anh ra.

Bị anh làm cho tức giận đến mức kém chút nữa muốn nổ tung, cô có phải gặp xui xẻo tám đời rồi hay không mà gặp phải một người đàn ông khó khăn như vậy.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn hơi cong môi, giống như an ủi tâm trạng của cô: “Giấu bệnh sợ thầy cũng không phải là điều tốt, em cũng không cần lo lắng quá mức, tôi cũng không bởi vì trên người em có chút vấn đề nhỏ như vậy mà ghét bỏ em.”

“Anh!”

“Em luôn nói không phải hội chứng kinh nguyệt, nhưng có cách gì để chứng minh điều đó?”

“Đương nhiên! Chu kỳ hằng tháng của tôi là ngày hai mưới tám! Vô cùng chính xác, hôm nay mới là ngày mười tám, làm gì đến kỳ kinh nguyệt?”

“A ~!”

Sau một hồi đối thoại, lúc này Tống Vĩnh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng ánh mắt người đàn ông ngồi trên xe lăn lại vô cùng sắc bén nhìn về bốn phía, hướng mấy thủ hạ nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ chưa? Mỗi tháng là ngày hai mưới tám!”

Điền Thi Thi: “Nhớ kỹ!”

Trần Tín: “Nhớ kỹ!”

Tống Vĩnh Nhi: “Tôi đi!”

Lăng Ngạo tự mình đẩy xe lăn đi về phía bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn thừa, bất đắc dĩ nhăn mày, ánh mặt dịu dàng nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Tống Vĩnh Nhi, nói: “Thật ra, ở trên mạng tôi còn tra được một loại bệnh nữa có triệu chứng cực kỳ giống em bây giờ!”

Bộp!

Bộp!

Bộp!

Đó là âm thanh bóp ngón tay!

Nhưng không phải Lăng Ngạo bóp, mà là Tống Vĩnh Nhi!

Cô nheo mắt, nghiến răng nhìn chằm chằm vào Lăng Ngạo, có loại cảm giác nếu như anh dám ‘mồm chó nhả không ra ngà voi’, cô liền dám đánh cho răng anh rơi đầy mặt đất!

Lăng Ngạo dường như không nhận thấy vẻ mặt sắp nổ tung của cô, nhẹ nhàng nói: “Không phải là em đến thời kỳ mãn kinh đấy chứ?”

Tất cả mọi người cười lớn!

Lăng Ngạo lại nói: “Nghe nói hồi trước Trung Quốc ra một bộ phim, tên là « bạn gái buổi sáng của tôi », lúc nào có dịp chúng ta cùng nhau đi xem!”

Tống Vĩnh Nhi: “.”

Điền Thi Thi cũng không thể chịu đựng được nữa, Cậu Tư quá ác miệng!

Không phải chỉ là cô gái nhỏ nhà người ta không chịu thừa nhận đã hôn anh thôi sao, có đến mức phải tức giận như vậy, lại làm cho người ta tức giận đến mức này?

Thấy cô gái nhỏ mới đến cũng không dễ dàng, Điền Thi Thi liền mở miệng cắt đứt bầu không khí nay, cô ta nói: “Cậu Tư, để tôi đi chuẩn bị lại bữa tối cho ngài, hôm nay có gan ngỗng mới đến cũng không tồi, phải kết hợp với loại rượu vang đỏ nào?”

Lăng Ngạo lắc đầu, duỗi bàn tay trắng nõn ra bưng chiếc bát mà Tống Vĩnh Nhi đã sử dụng qua, đưa cho Điền Thi Thi: “Xới cơm.”

Điền Thi Thi ngơ ngác một chút, không chắc chắn nói: “Dùng…cô Tống đã dùng qua chiếc bát này.”

“Ừm.” Lăng Ngạo gật đầu, nhìn bát canh thừa trên bàn, dường như rất miễn cưỡng nhưng lại không thể làm gì hơn đành lắc đầu thở dài: “Tiểu nha đầu không thích tôi lãng phí. Để cho cô ấy vui vẻ, về sau mọi chi phí của biệt thự Tử Vi chúng ta đều phải tiết kiệm một chút.”

Trần Tín: “Vâng.”

Điền Thi Thi: “Vâng.”

Tống Vĩnh Nhi không để ý đến anh nữa.

Cô đi đến trước bậc thang ôm lấy Trân Trân, mang nó đi lên lầu.

Có rất nhiều chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cô cần yên tĩnh một chút, và cũng cần suy nghĩ thật kỹ về cách đối phó.

Lăng Ngạo này, tuyệt đối không là người lòng dạ hiểm độc bình thường, con đường phía trước còn dài, cô tuyệt đối không thể để anh dắt mũi cả đời, cũng tuyệt đối không thể để anh chèn ép cả đời mà không có sức để chống trả.

Nhìn Tống Vĩnh Nhi nhanh chóng rời đi, Điền Thi Thi đứng ở trước bàn ăn, nhịn không được nói: “Cậu Tư, cô Tống vừa mới đến, tuổi lại nhỏ, có đôi khi, nên nhường thì phải nhường, nên dỗ vẫn phải dỗ.”

Theo đuổi con gái không thể một lúc là thành công được đâu.

Giống như chuyện hôm nay, tiếp tục tức giận như vậy, chỉ sợ nàng dâu sẽ bỏ trốn mất.

Lăng Ngạo bưng chiếc bát mà cô đã dùng qua, cầm đôi đũa cô đã dùng qua, ăn đồ ăn mà cô đã ăn qua, lúc đầu động tác vẫn rất tao nhã chậm chạp thế nhưng càng về sau lại càng tăng nhanh tốc độ.

Đợi cho đến khi anh ăn toàn bộ thức ăn thừa mà cô để lại, đặt bộ đồ ăn xuống, anh nhìn Điền Thi Thi nói: “Hôm nay cho cô ấy uống trà hoa Tử Vi đúng không?”

Điền Thi Thi kinh ngạc: “Không có.”

Lăng Ngạo nhíu mày: “Vậy tại sao trong miệng cô lại lại có mùi hương hoa Tử Vi?”

Điền Thi Thi bật cười: “Có lẽ lúc đó bầu không khí giữa hai người không tệ, cho nên mới cảm thấy trong miệng đối phương tất cả đều tốt đẹp.”

Trần Tín cũng cười theo.

Lăng Ngạo khẽ thở dài một tiếng, ngước mắt liếc nhìn về phía cầu thang, hướng Trần Tín nói: “Giúp tôi đi một chuyến, thông báo cho quản lý cấp cao của công ty, mười lắm phút sau họp.”

“Vâng.”

Trần Tín đẩy Lăng Ngạo đi đến cửa sau của biệt thự, Điền Thi Thi suy nghĩ một chút sau đó quyết định lên tiếng lần nữa, nói: “Cậu Tư!”

Lăng Ngạo quay đầu nhìn cô ta.

Điền Thi Thi khẽ mỉm cười: “Tôi cũng từng là thiếu nữ, biết thiếu nữ đối với tình yêu đều có một chút ảo tưởng của chính mình, nếu Cậu Tư thật sự quý trọng cô Tống, muốn buộc chặt trái tim của cô ấy bên mình, có thể thử thay đổi cách thức ở chung với cô ấy một chút, cậu luôn chọc cô ấy tức giận như vậy, chỉ sợ càng ngày sẽ lại càng đẩy cô ấy ra xa.”

Trần Tín chợt nhớ tới điều gì đó, nói: “Cô ấy còn có một vị thanh mai trúc mã tên là Mạnh Tiểu Long đang ở nhà họ Tống.”

Lăng Ngạo nghe thấy những lời này, như có điều phải suy nghĩ.

Một hồi lâu, anh ấm ức phàn nàn một cách trẻ con: “Tôi giận cô ấy lúc nào? Rõ ràng là mỗi lần cô ấy đều giận tôi trước, tôi không thể nhịn được nên mới chống cự.”

Đưa tay búng một tiếng, anh để Trần Tín tiếp tục đẩy mình ra cửa sau.

Ngoài cửa sổ, từng cơn gió thổi hương hoa bay tràn ngập, theo bóng đêm dần dần thấm vào.

Tống Vĩnh Nhi ôm Trân Trân, vừa thưởng thức ánh trăng vừa líu lo không ngừng kể chuyện của mình cho Trân Trân nghe.

“Em nói xem anh ta có đáng giận hay không, vậy mà lại có thể hôn chị! Thế nhưng chị lại có lòng tốt đẩy xe lăn cho anh ta, sau đó đi dùng bữa tối!”

“Kỹ thuật hôn của anh ấy thật sự quá kém, đầu lưỡi của chị cũng bị cắn phải!”

“Hơn nữa chị cũng không có kinh nghiệm gì, trước kia anh Tiểu Long hôn chị, đều là hôn ở trán!”

Cô chỉ cảm thấy cơn gió lạnh ngoài cửa sổ rất mát mẻ và dễ chịu, nhưng không ngờ, vừa rồi người đàn ông đi ra từ phía cửa sau lại vừa vặn qua dưới cửa sổ của cô và đều nghe được tất cả những gì cô nói.

Tiếng nói trong veo của cô rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức khiến cho thế giới của anh đều trở nên yên bình.

Giơ tay lên, Lăng Ngạo ra hiệu để Trần Tín dừng lại.

Dưới ánh trăng, cô gái cặn kẽ nói ra những tâm sự của mình và anh trở thành người nghe trung thành nhất của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK