Lăng Ngạo tắm rửa cả người Tống Vĩnh Nhi sạch sẽ giống như củ cải trong bồn tắm.
Ngay cả vườn hoa nơi riêng tư nhất cũng được anh rửa sạch sẽ.
Không biết bụng ai vang lên tiếng ùng ục, anh dịu dàng cười cười, lúc anh ôm cô thì trong lòng tràn đầy hạnh phúc nói: “Bé Ngoan, tôi cảm thấy hiện tại mình rất hạnh phúc, hạnh phúc do em mang đến cho tôi. Em biết không trên đời này chỉ có em mới có thể làm cho tôi hạnh phúc.”
Anh bày tỏ tình cảm chân thành xong thì một dòng nước cảm động chảy ở trong lòng.
Anh thoải mái vén chăn lông đứng lên.
Tống Vĩnh Nhi không kêu lưu manh, cũng không mắng anh, dường như chấp nhận đối mặt với hiện thực: Anh vốn là chồng của cô.
Nhưng cô vẫn không có dũng khí thoải mái nhìn anh, dời tầm mắt nhưng không nhịn được dựng lỗ tai nghe anh đứng ở trước tủ quần áo, tiếng loạt xoạt mặc quần áo.
Anh nhanh chóng chọn một bộ đồ lót, một váy dài cho cô đặt ở mép giường.
Anh không nhìn cô mà đi vào phòng tắm: “Tôi đi đánh răng, em nhanh lên. Chúng ta đi xuống ăn cơm.”
Cửa phòng tắm không đóng nên Tống Vĩnh Nhi nghe tiếng anh dừng bàn chải điện hoạt động, cô cụp mắt nhìn cả người mình đầy dấu hôn mờ ám thì khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn.
Cô lập tức mặc quần áo, cô chui xuống chăn lông mặc đồ.
Sau đó cô đi dép lê chuẩn bị vào phòng tắm, nhưng cô lại nghe tiếng nước chảy vang lên!
Chắc chắn không phải tiếng súc miệng!
Mà giống như đang đi vệ sinh!
Trời ạ, người đàn ông này lại đi vệ sinh trước mặt cô lại không đóng cửa!
Cô muốn lớn tiếng trách móc lại nhịn xuống, bởi vì dựa theo quan hệ của hai người thì chỉ sợ những chuyện ăn uống ngủ nghỉ này càng thoải mái bày ra trước mặt đối phương!
Miệng lưỡi cô đắng ngắt, đến khi anh đi vệ sinh xong mới kết thúc!
Sau đó tiếng mở nước rửa tay vang lên, lại có tiếng bước chân xâm nhập vào tai cô, đầu óc cô mơ màng, đi đường có chút choáng váng, ngây ngốc đứng ở đó.
Cửa phòng tắm truyền đến một giọng nói: “Đến đây đánh răng!”
“Ồ.”
Cô hoàn hồn chạy tới thì phát hiện anh đã giúp cô lấy nước ấm vào ly súc miệng, kem đánh răng cũng chuẩn bị xong.
Cô đưa tay cầm lấy, kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh mình không ngừng mỉm cười với cô: “Không phải anh đã xong rồi sao?”
Cho nên anh có thể đi ra ngoài hay không?
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Ngạo hiếm khi đỏ lên, dịu dàng nhìn cô: “Tôi muốn ở bên cạnh em!”
Giọng điệu giống như làm nũng, đôi mắt đen trong veo, ánh đèn nhàn nhạt chiếu xuống dáng người cao lớn càng rực rỡ, lại cực kỳ dịu dàng đối xử với cô.
Lúc này Tống Vĩnh Nhi mới phát hiện người đàn ông này trải qua năm lần tối hôm qua thì càng dính người!
Cô chịu đựng sự xấu hổ, nhanh chóng đánh răng rửa mặt.
Tất cả những gì anh có thể làm thì đều chuẩn bị cho cô, ví dụ như đưa khăn lông, sữa rửa mặt, các chai dưỡng da.
Tống Vĩnh Nhi cảm thấy may là mình không thích trang điểm, cũng chưa bao giờ dùng đồ trang điểm, nói cách khác nếu người đàn ông đưa phấn nền, bút kẻ lông mày, son môi, cô chắc chắn sẽ xấu hổ chết mất, đánh chết cô cũng không trang điểm ở ngay trước mặt anh.
Vợ chồng son tay trong tay đi xuống lầu.
Dáng người Lăng Ngạo cao gầy đẹp trai, nhưng bước đi lại rất chậm, mỗi bước đi sẽ cẩn thận quan sát mũi chân cô, khi đến cầu thang xoay tròn giống như đi trên cầu vồng tình yêu, khắp nơi thể hiện sự chăm sóc cẩn thận của anh, còn có bóng hình của cô.
“Chậc chậc chậc!”
Nghê Chiến đút hai tay vào túi quần, nghiêng đầu dựa vào lưng ghế sô pha nhìn trò vui, đối mặt với hai người đang đi xuống cầu thang đối diện.
“Gắn bó như keo sơn, quả nhiên con người được tình yêu tưới mát không giống nhau!”
Tống Vĩnh Nhi biết anh ta chắc chắn nói chuyện của mình và Lăng Ngạo tối hôm qua nên khuôn mặt nhỏ lúc đỏ lúc trắng.
Lăng Ngạo biết da mặt cô mỏng, thong thả nhìn lướt qua Nghê Chiến độc miệng nói: “Không phải gắn bó như keo sơn mà là nước sữa hòa vào nhau. Sao vậy, cậu lại ghen tỵ à?”
Nghê Chiến: “…”
Anh ta và Cố Duyên chưa đến được mức độ đó.
Hiện tại bọn họ chỉ đơn thuần ôm một cái, nắm tay mà thôi!
“Chú đừng nói nữa, chúng ta ăn sáng thôi!” Tống Vĩnh Nhi nhanh chóng nói sang chuyện khác, kéo bàn tay nhỏ của Lăng Ngạo lắc lắc giống như chim nhỏ nép vào người.
Lăng Ngạo hơi mỉm cười: “Được!”
Nghê Chiến vui vẻ ngồi xuống trước bàn ăn đối diện với mấy người Lăng Ngạo, rốt cuộc miệng lưỡi nhanh chóng nói: “Cô nhóc, bây giờ là buổi chiều, hai giờ chiều! Em muốn ăn sáng sao?”
Tống Vĩnh Nhi nghe vậy thì hoảng sợ, đôi mắt nhỏ bản năng liếc đồng hồ treo trên tường!
Đầu nhỏ nhanh chóng cúi xuống, hận không thể đào một lỗ chui xuống đất!
Quá đáng ghét, bởi vì ngủ quên nên dậy muộn như vậy!
Làm cho mọi người cười nhạo!
“Tôi sẽ mua những bức ảnh trong tay cậu.” Vẻ mặt Lăng Ngạo lạnh nhạt nhìn Nghê Chiến: “Cho nên cậu câm miệng của mình lại!”
Nghê Chiến lập tức vui vẻ che miệng mình lại, hai mắt phát ra ánh sáng đứng lên, nhanh như chớp chạy tới phòng bếp.
Cố Duyên đang chuẩn bị sữa chua táo cho Tống Vĩnh Nhi.
Cô ta thấy anh ta đi vào thì không khỏi kinh ngạc: “Cậu Nghê, anh cần gì?”
“Ảnh chụp! Video! Anh của anh và cô nhóc!”
“Không phải tôi hôm qua anh tức giận nên xóa hết rồi sao, nói giữ lại cũng vô dụng, dù sao cậu Tư lòng dạ hiểm độc sẽ không mua.”
“Tôi xóa của mình nhưng không xóa của em!”
“Em… em cũng xóa rồi! Anh đã xóa không cần thì em còn giữ làm gì.”
Nghê Chiến nhìn vẻ mặt Cố Duyên vô tội thì thật sự đau lòng!
Anh ta ủ rũ cụp đuôi đi ra phòng bếp, Cố Duyên giúp đỡ Khúc Thi Văn mang đồ ăn phong phú lên bàn mời vợ chồng Lăng Ngạo từ từ ăn.
Sau khi ăn xong, chuông cửa Tử Vi Cung bỗng nhiên vang lên.
Trần An thấy mấy người bên ngoài mặc đồng phục cảnh sát, vì thế mở cửa ra, anh ta còn chưa kịp mở miệng thì nghe một đại tá mặc đồng phục mang hai gạch bốn sao, vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cửa nói: “Xin hỏi anh Lăng Ngạo có ở đây không? Chúng tôi nghi ngờ anh ta có liên quan đến một vụ khủng bố tấn công ở nước ngoài, chúng tôi cần phải đưa anh ta về cơ quan quân đội hỗ trợ điều tra!”
Sắc mặt Trần An trầm xuống, bản năng nhớ tới chuyện Bạch Ly Mạt.
Mà sắc mặt Nghê Chiến trắng bệch đứng cách đó không xa, cũng không biết tại sao Bạch Ly Mạt lại tìm đến đây? Hay là bọn họ đã để lại chứng cứ gì ở nước Đức sao?
Đại tá vừa nói xong thì giơ tay, một nhóm quân đội vũ trang và quân đội đặc công cầm súng đi vào!
“Khoan đã! Lệnh bắt giữ đâu?” Nghê Chiến lập tức hếch cằm, sắc mặt nghiêm túc nhìn đại tá kia: “Anh ở bộ đội nào? Quân đội ở Ninh Quốc rất nghiêm khắc, không có lệnh bắt giữ thì không thể tự tiện xông vào nhà dân!”