Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 397: KHÔNG XỨNG

Bà ta gật đầu.

Đối mặt với sự chất vấn của Lăng Vân, bà ta cũng khó nói nên lời: “Sau khi sinh ra đứa con gái của tôi với bệ hạ, chịu đau đưa nó đi, đến bây giờ không có tin tức gì, vốn dĩ không tìm được. Tôi nhìn thấu tình hình lúc đó, bệ hạ lại yêu thương tôi, cũng bởi vì tôi không có thế lực chống lưng, không khiến ngài ấy phải đắn đo nhiều thứ như sủng hạnh những phi tần khác. Đặc biệt là, hai phi tần năm đó có thai sớm hơn tôi, sinh ra đều là con gái, giống như tôi vậy! Bởi vậy tôi mới nghĩ rằng, tôi nhất định phải nhanh chóng có thêm một đứa con. Tôi biết sinh trai hay gái mấu chốt nằm ở người cha, tôi suy nghĩ những đứa con lúc đó của bệ hạ đều là con gái, có lẽ là vấn đề của bệ hạ, cho nên tôi nhất thời hồ đồ, lại gấp gáp muốn đứng vững, chỉ đành lựa chọn mạo hiểm.”

Lăng Vân đã hiểu hết rồi.

Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, chế nhạo bà ta bây giờ tự làm tự chịu: “Nhưng sau này bà vẫn sinh con gái.”

“Đúng vậy, tôi làm việc cẩn thận, sắp xếp mọi thứ, ông trời lại tàn nhẫn với tôi như vậy, lúc tôi có thai 5 tháng làm qua kiểm tra, tôi đã nhìn thấy rõ ràng trong bụng là một bé gái, lúc đó tôi tuyệt vọng đến mức không muốn sống, là ba tôi len lén tìm một bé trai, lại đón tôi từ trong cung về nhà dưỡng thai. Bệ hạ thương yêu tôi, yêu cầu của tôi chỉ cần không quá đáng, ngài đều đồng ý cả.”

“À, vậy là, bà dựa vào bé trai được đổi mà trở thành hoàng hậu, nhận được toàn bộ ân sủng, bây giờ còn muốn có Cố Âm? Có phải muốn kiếm chuyện không?”

Lăng Vân không biết nói gì, bà ta có con nuôi của mình, ông ta cũng có Cố Âm của bản thân.

Sau khi có được thiên hạ, mọi người nước sông không phạm nước giếng, không phải rất tốt hay sao?

Nhưng mà bà ta lại lắc đầu thở dài, lau nước mắt, trong lòng đớn đau: “Khoảng thời gian trước, bệ hạ nói với tôi, thật ra ngài trước giờ đều biết thái tử không phải con ruột của ngài. Ngài đối xử tốt với tôi, là bởi vì thật sự yêu tôi, mà không phải do tôi sinh được con trai. Ngài sắc phong tôi làm hoàng hậu, là bởi vì nhà mẹ của tôi yếu thế nhất, không có lí do sắc phong tôi. Cho nên lúc ba tôi bảo đón tôi về cung, ngài đã hiểu rồi, nên đã đồng ý.”

Lăng Vân đảo mắt qua lại, gật đầu: “Ngài ấy đối xử thật lòng với bà, thật sự yêu bà.”

“Nhưng mà, bệ hạ nói, ngài có thể cho tôi làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, nhưng không cách nào chấp nhận được huyết mạch của hoàng gia Hoa Kỳ Quốc bị trộn lẫn, bây giờ ngài đã lớn tuổi, bệnh tật cũng không còn sống được bao lâu, nếu như để đứa con nuôi này kế vị, sau khi ngài chết không cách nào nhìn mặt tổ tiên. Cho nên ngài nói rằng, cho dù là con gái, chỉ cần là đứa con của ngài và tôi, sau khi nhận lại, liền thông báo Hoa Kỳ Quốc sẽ truyền lại cho con bé. Nếu không thì, ngài sẽ để đứa con gái của ngài và phi tần khác kế vị, đến lúc đó, người phụ nữ đó dựa vào con gái, bệ hạ sau khi chết thì cô ấy sẽ là thái hậu, làm gì còn có chỗ đứng cho tôi?”

“Phụt!”

Lăng Vân phì cười.

Mặc kệ bà ta nói chuyện cảm động lòng người thế nào, ông ta đều cảm thấy bà ta rảnh rỗi kiếm chuyện, tự tạo nghiệp.

Có lẽ con người của ông ta là như vậy, ai bảo rằng người trong cuộc thì lạc lối, người ngoài cuộc thì tỉnh táo chứ?

Ông ta bất lực nhìn bà ta, ánh mắt giống như đang nhìn một tên khùng: “Cho nên bà gấp gáp kiếm Cố Âm? Để con gái của bà và tôi, thay thế cô công chúa thật năm đó bị bà bỏ rơi?”

Xem ra, đây chính là nguyên nhân khiến bà ta muốn làm xong việc như vậy.

Trước mắt bà ta chỉ có hai con đường, con đường đầu tiên là tìm thấy con gái trở thành thái hậu, biến đứa con gái trở thành con rối của mình, từ đó có thể nắm quyền; con đường còn lại là không kiếm được con gái, nhưng mà phải tạo phản thành công trước khi bệ hạ truyền ngôi, làm nữ hoàng, thống nhất thiên hạ.

Nhưng trớ trêu, trên đời này có một từ, tên là “gen”.

Một bản xét nghiệm DNA, đủ để khiến mọi thứ biến mất!

Ông ta chăm chú quan sát khuôn mặt của bà ta, gật đầu: “Cố Âm đúng là rất giống bà, đặc biệt ở đôi mắt.”

bà ta nghe xong mừng rỡ, kích động: “Cho nên, ba ngày sau tôi sẽ đón Cố Âm về cung, còn bản xét nghiệm DNA, tôi tự có cách!”

Đã đi đến bước này, năm đó đi sai một bước, sau đó đều sai cả!

bà ta đã không thể quay đầu lại được!

Lăng Vân nhìn bà ta, bất lực lắc đầu: “bà đáng thương hơn tôi. Tôi nói thật.”

bà ta không nói gì.

Dưới lầu—

Lăng Ngạo đang ngủ ngon, đột nhiên có người đập cửa phá tan giấc mơ đẹp của anh.

Anh nhíu mày lại, cũng không có ý cố tình giấu đại bàng con đi, ngồi dậy lười biếng dựa vào đầu giường: “Vào đây đi!”

Điều nên đến thì sẽ đến.

Anh không tin trong phòng này không có camera, cho nên, chuyện của đại bàng con che giấu hay không cũng như nhau.

Chỉ là, Lăng Ngạo nằm mơ cũng không ngờ tới, người phụ nữ trước mắt mặc váy liền thân màu xanh lam làm bằng lụa này, lại giống với….Bé Ngoan của anh như vậy!

Anh cảm thấy lạ lùng ngồi thẳng người, cả vùng lưng đều cực kì thẳng!

bà ta bước vào, không nhiều lời, ngước đầu lên nhìn ngọn đèn lồng hình hoa Sơn Trà được treo trên trần nhà, Lăng Ngạo cũng theo đó nhìn lên, phát hiện có một món đồ nhỏ đang chớp chớp, được giấu ở giữa ngọn đèn, nhìn giống như bấc nến dùng làm đồ trang trí nhụy hoa của ngọn đèn, thật ra, đây chính là một cái camera giám sát trăm phần trăm!

Anh không quan tâm.

Cũng đã nhìn ra nguời phụ nữ trước mặt không phải là Bé Ngoan của anh.

Bởi vì Bé Ngoan mới 18 tuổi, khuôn mặt lanh lợi đang xinh đẹp nõn nà.

Còn người phụ nữ này, tuy trông cũng rất xinh, xem ra chưa tới 30, nhưng tuổi thật của bà ta đã được che giấu dưới kĩ thuật trang điểm lợi hại.

bà ta sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc ban đầu của Lăng Ngạo, nhẹ nhàng mỉm cười: “Xem ra, đến cả cậu cũng cảm thấy tôi rất giống Cố Âm, vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Lăng Ngạo không nói gì, nhưng suy nghĩ trong lòng: đôi mắt của Bé Ngoan có chút giống với Cố Âm, nhưng mà Bé Ngoan với người phụ nữ này lại giống nhau tới bảy phần, Cố Âm chỉ có năm phần, vẫn có chút khác biệt.

“Bạch Ly Mạt đã nói, kêu tôi đưa cậu về bên chỗ cậu ấy.”

bà ta lạnh lùng nhìn đại bàng con trong lòng anh, cười nói: “Trứng cá sấu nửa chín được chiên dưới cái nắng của mặt trời, mùi vị như thế nào?”

Chỉ với hai câu nói, Lăng Ngạo đã nhìn rõ bản chất của người phụ nữ này.

Trong lòng anh bây giờ chỉ cầu mong, người phụ nữ ngàn lần vạn lần xin đừng là mẹ ruột của Bé Ngoan.

Nếu không Bé Ngoan sẽ không chịu được đâu.

Trong lòng anh và Bé Ngoan luôn tưởng tượng rằng, mẹ của cô sẽ hiền lành, xinh đẹp, cao quý, nhân từ, tính tình lương thiện, yêu thương mọi người như Nghê Tịch Nguyệt.

Nếu như đổi lại là người phụ nữ trước mắt, Lăng Ngạo có thể khẳng định tuyệt đối, lý do bà ta bỏ rơi Bé Ngoan nhất định không phải là không còn cách nào khác, mà chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi!

Người phụ nữ như vậy, hoàn toàn không hề xứng đáng làm mẹ!

“Bà có muốn thử không?” Lăng Ngạo liếc qua trứng cá sấu chưa ăn xong ở bên cạnh, biểu cảm lạnh lùng nói: “Không có muối, nếu không mùi vị sẽ càng ngon.”

Bà ta mỉm cười, nhìn chằm chằm Lăng Ngạo, nói tiếp: “Nói cho cậu nghe một tin xấu, cậu cho rằng lần trước ra tay với Bạch Ly Mạt, giết chết cậu ta, nhưng trên thực tế, bác sĩ nước Đức đã liều mạng cứu sống cậu ta, đã chữa khỏi cho cậu ta. Cậu ta xém chút chết trong tay cậu, cậu nói xem, tôi đưa cậu cho cậu ta, ở chỗ cậu ta có phải sẽ có hàng ngàn cách khiến cậu sống không được, chết cũng không xong đang ở đó chờ cậu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK