Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 65: CÓ PHẢI EM BỊ CẬU TA RUNG ĐỘNG RỒI KHÔNG?

Chắc là không ngờ tới cô sẽ thừa nhận, đồng tử Lăng Ngạo co rút, ôm cô càng chặt hơn.

Trước giờ anh không biết chuyện tình cảm nam nữ lại có thể khiến anh nóng ruột nóng gan như này, tại nơi sâu nhất trong lòng anh, anh cho rằng khát vọng duy nhất chính là tình thương của mẹ, anh cũng từng oán trách vì sao bản thân không thể có một người cha vĩ đại khiến anh sùng bái.

Bảo vệ cánh cửa trái tim đã khép chặt, nghĩ rằng cứ như vậy mà sống đến hết đời. Cho tới khi gặp cô, anh mới biết thế giới của anh cũng có thể được thắp sáng bởi một loại tình cảm khác.

Đó chính là tình yêu.

Lăng Ngạo không có bạn bè, người mà anh có thể tiếp xúc cũng không nhiều. Không có ai dạy anh làm thế nào để yêu một người, cũng không có ai nói với anh mỗi phút mỗi giây có bao cặp đôi chia tay trên thế giới này, nhưng mà tất cả những thứ này đều là không nằm trong phạm vi tham khảo của anh.

Bơi vì, anh nói rồi, anh chỉ cần một tia sáng, chỉ cần một người có thể ủ ấm cho anh.

Lúc này, anh ôm lấy cơ thể ấm áp của Tống Vĩnh Nhi, thực ra rất muốn hỏi cô một câu: “Tôi cứ mãi thâm tình yêu em thế này, em có cười tôi không?”

Cười hơi tự ti, cuối cùng anh cũng không hỏi, anh biết bản thân giống với lời Nghê Chiến nói, thật sự hãm sâu rồi.

Khi xe dừng trước cửa nhà họ Tống, Lăng Ngạo buông cô ra: “Về đi!”

Giọng nói ấm áp, giống như ánh mắt anh bây giờ.

Tống Vĩnh Nhi chui ra khỏi lòng anh, hờn dỗi đánh anh một cái: “Hận không thể đuổi tôi xuống xe như vậy?”

Anh cười khổ: “Nào có, tôi hận không thể mang em sát theo người, đấu khẩu cũng được, gà bay chó sủa cũng được, ngọt ngào cũng được, chỉ cần em ở bên cạnh tôi.”

Trần An hít sâu một hơi.

Anh ta cũng là đàn ông, hơn nữa còn là bạn từ nhỏ của cậu tư. Có thể khiến cậu tư mở miệng nói ra lời như vậy, xem ra, tình cảm mà cậu tư dành cho cô Tống, thật sự rất sâu đậm!

Tống Vĩnh Nhi cười với Lăng Ngạo: “Ông chú, chờ điện thoại của tôi nha~!”

Không chậm trễ nữa, dứt khoát mở cửa xe, cô giống như nai con trong khe núi, nhảy ra ngoài!

Qua lớp kính xe sẫm màu, Lăng Ngạo mín chặt môi, nhìn cô tràn đầy năng lượng, thanh thoát linh động xông vào sân nhà họ Tống, lướt qua chiếc xích đu trong sân, cô còn tinh nghịch lấy chân đạp một cái.

Thứ bay cao lên kia, không phải là xích đu, mà là ánh mắt thầm lặng dõi theo của anh.

“Còn nói sẽ nhớ tôi, cái kiểu đâm đầu vào nhà kia, cũng không biết quay đầu lại nhìn tôi một cái.”

Anh oán trách như một đứa trẻ, nhìn chăm chú hồi lâu, cho tới khi chiếc xích đu nằm im trở lại, lúc này anh mới gõ nhẹ cửa xe: “Đi.”

Trần Anh lái xe đi chưa lâu, Khúc Thi Văn lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra.

Lăng Ngạo ngồi phía sau vô ý liếc qua một cái, chỉ cảm thấy hơi quen mắt: “Đó là cái gì?”

Khúc Thi Văn quay đầu mỉm cười: “Đây là đồ cô Tống đưa cho tôi buổi sáng lúc dọn đồ ở khách sạn, nói là sau khi trở về tôi đeo lên cổ cho Trân Trân, chỉ là chiếc vòng cô ấy tặng cho Trân Trân thôi.”

Trần An nhìn Khúc Thi Văn: “Lúc em ra ngoài, Trân Trân có gửi cho ai chăm sóc không?”

“Có, em đặc biệt dặn người giúp việc trong nhà, mỗi ngày vệ sinh ổ mèo một lần, bốn tiếng cho uống sữa một lần.”

Từ Vi Cung lớn như vậy, Khúc Thi Văn là quản gia, cũng không phải tất cả mọi việc đều do chị ta làm. Lăng Ngạo không thích người lạ, vì thế mấy người giúp việc phụ trách dọn dẹp vệ sinh, mua đồ dùng hàng ngày, mua đồ nhà bếp và những người giúp việc khác đều sẽ chọn lúc chủ nhà trong thư phòng, đang ngủ hay không ở nhà mà làm việc.

Khúc Thi Văn nói rồi, giơ chiếc vòng trong hộp ra dưới ánh nắng mà ngắm.

Đôi đồng tử của Lăng Ngạo bỗng co rút!

Đây không phải là món quà đầu tiên cô nhóc kia tặng mình, còn là quà lễ tình nhân sao?

Anh nghiêng người về phía trước, duỗi tay ra giằng lấy sợi dây chuyền trong tay Khúc Thi Văn!

Khí thế mãnh liệt đó, khiến vợ chồng Trần An sợ đến mức không dám mở miệng, đến hít thở cũng cẩn thận chậm rãi hơn!

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Tiếng bẻ khớp ngón tay vang lên!

Lăng Ngạo nhìn chằm sợi dây chuyền trong tay, phát hiện mặt treo ở dưới nhỏ hơn một số, còn lại hoàn toàn giống với cái của anh!

Đây là vòng nữ, vòng nam trên cổ anh, cô lại giữ vòng nữ lại làm dây chuyền cho con mèo kia!

Được.

Rất giỏi.

“Tống Vĩnh Nhi~!”

Lăng Ngạo điên cuồng gào tên cô, cả người anh đều không ổn rồi!

Nhà họ Tống…

Vợ chồng Tống Quốc Cường còn chưa về nhà, trong nhà chỉ có quản gia và người làm quen thuộc.

Thấy Tống Vĩnh Nhi tràn đầy sức sống trở về, tất cả mọi người trong nhà đều vui vẻ quây lại chào cô. Không lâu sau, tất cả đồ ăn đồ uống cô thích đã chất đầy một bàn trà.

Tống Vĩnh Nhi chuồn lên tầng, đi lại vài vòng trong phòng của mình.

Nằm ngửa dạng chân tay hình chữ đại thoải mái trên giường, cô híp mắt nhìn đèn màu xanh lợt trên đầu, trong đầu xẹt qua toàn bộ cảnh tượng trong Tử Vi Cung.

Rõ ràng bản thân chỉ rời khỏi căn phòng này mấy ngày mà thôi.

Nhưng kì lạ là cô lại có cảm giác đã đi rất lâu rồi, cảm giác như xa cách một đời.

“Lợn con, em về rồi à?”

Giọng nói dễ nghe đã lâu không thấy truyền tới, cô ngồi dậy, nhìn ra cửa, là Mạnh Tiểu Long.

“Anh Tiểu Long!”

cô mỉm cười, trèo dậy đứng tử tế, anh ta đã sải bước đi tới, ôm lấy cô vào lòng.

Đặt một nụ hôn rất nhẹ lên trán cô, tiếng của anh ta có chút thấp thỏm: “Anh còn cho là tối qua em về rồi cơ.”

Tống Vĩnh Nhi nhíu mày, tối qua sao?

Hôm qua là ngày giỗ của mẹ Lăng Ngạo.

“Khuyên tai là anh ta tặng em à?”

Anh ta khẽ buông ra, nhìn chằm chằm thứ đeo trên tai cô. Đương nhiên anh ta biết, lần trước lúc Lăng Ngạo đưa cô rời đi, cô một thân một mình.

“Em đeo đồ anh ta tặng trên người, có phải là bị anh ta rung động rồi?”

Mạnh Tiêu Long nhìn chằm chằm cô, giọng điệu dè dặt khiến rất nhiều điều Tống Vĩnh Nhi muốn nói, đều nghẹn trong họng, không nói ra được.

“Cái này, cái này là Nghê Tịch Nguyệt tặng em. Hôm qua là ngày giỗ của mẹ ông chú, chúng em đi thăm mộ, sau khi thăm mộ, ba mẹ của Nghê Tịch Nguyệt mời chúng em tới nhà ăn cơm, bà Nghê nói, đây là ngọc trai vàng mà Nghê Tịch Nguyệt muốn tặng cho em.”

Mỗi câu mỗi chứ của cô, ánh mắt đều rất chân thật.

Mạnh Tiểu Long lại trầm mặc.

Cô sẽ đi thăm mộ với Lăng Ngạo? Nếu đoán không sai, sáng sớm hôm qua Lăng Ngạo đã nhận được tin tức hủy bỏ hôn ước mà ông Lăng truyền tới, nhưng lại vẫn đưa cô đi thăm mộ, cô cũng đi theo, đó thăm mẹ của Lăng Ngạo.

Hơn nữa, Nghê Tịch Nguyệt là ai chứ?

Đó là người phụ nữ suýt chút nữa trở thành quốc mẫu, hoàng đế bệ hạ đến này vẫn chưa kết hôn, dưới gối không con cái, nghe đồn, chính là vì Nghê Tịch Nguyệt.

Trong lòng ngày càng nặng trĩu.

Mấy ngày nay cô không ở nhà, Mạnh Tiểu Long cũng từng nghĩ qua rất nhiều khả năng.

Anh ta có thể chấp nhận bến đỗ cuối cùng của cô không phải là mình, nhưng tuyệt đối anh ta không thể chấp nhận nổi một Tống Vĩnh Nhi hoàn mỹ như này phải gả cho một tên tàn phế.

“Vĩnh Nhi, mặc dù anh ta đẹp trai, nhưng vẫn không bằng bình hoa di động đâu, em nhất định đừng phí tâm tư trên người anh ta. Nếu như vậy, không chỉ anh sẽ buồn, sẽ đau lòng, mà cả ba mẹ em, cũng sẽ điên mất, bọn họ chỉ có một đứa con gái là em, em nỡ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK