CHƯƠNG 136: ĐÁNH NHAU
Tống Vĩnh Nhi vẫn đang ở nhà nhàn ngã đọc sách.
Chiếc bút trong tay là lấy từ trên bàn sách của Lăng Ngạo xuống, cô vừa đọc sách, vừa quay bút, lúc nào thấy vụ án đặc biệt thú vị thì cái miệng nhỏ xinh xắn còn đọc một đoạn trong đó lên.
Mùi hương của sách, một tấc ánh sáng ấm áp, mùi thơm của một người.
Khúc Thi Văn đột nhiên vội vàng từ trên lầu lao xuống, chị ta lo lắng đi đến trước mặt của Tống Vĩnh Nhi, nhìn cô: “Cô Tống, xe của cậu tư gặp tai nạn, chị bây giờ phải đến bệnh viện xem bọn họ, em có đi cùng không?”
Chiếc bút trong tay bỗng rơi xuống, lăn trên bàn sách, lăn vài vòng, lại rơi xuống sàn nhà.
Tống Vĩnh Nhi há to miệng, không dám tin: “Chị đùa cái gì vậy, chú không phải đang tăng ca ở công ty sao?”
Khúc Thi Văn khẽ lắc đầu, nói: “Bọn họ đến sân bay, đi gặp phu nhân Nguyệt Nha, kết quả trên đường bị người ta tập kích , mấy người đó là muốn lấy mệnh của cậu Nghê!”
Sắc mặt của Tống Vĩnh Nhi tái nhợt!
Bị dọa sợ, một câu cũng không nói ra được!
Cô hình như hỏi: “Chú như thế nào rồi?”
Thế nhưng, lời ở trong cuống họng, lại vì quá lo lắng mà không nói ra được!
Khúc Thi Văn lại nói: “Vốn dĩ chỉ có Trần An lái xe chở bọn họ, nhưng Trần Tín nói, cậu ấy muốn chụp ảnh của Cố Duyên, cho nên nhất quyết muốn đi cùng! May là bọn họ đi cùng, ông trời ơi, con sắp bị dọa chết rồi, Trần An và Trần Tín bọn họ đêm nay đã giết bốn sát thủ! Nếu như chỉ có một mình Trần An đi cùng, chỉ sợ ba người cậu tư chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi!”
Tống Vĩnh Nhi lập tức đứng dậy, cực kỳ hoảng loạn, xông vào phòng ngủ lấy túi đeo chéo ra, sau đó nói với Khúc Thi Văn: “Chị Thi, chúng ta đi mau! Đi mau!”
Hai người cùng lên xe, Tống Vĩnh Nhi muốn rút điện thoại gọi cho Lăng Ngạo, lại nhớ ra, điện thoại của mình bị Nghê Chiến cầm đi rồi!
Sau khi gọi điện xong cho phu nhân Nguyệt Nha thì không thấy trả lại cho cô!
Tống Vĩnh Nhi quá lo lắng nên phải hít thở sâu khi ở trong xe, muốn hỏi Khúc Thi Văn có biết Lăng Ngạo bọn họ như thế nào rồi, nhưng lại sợ hãi ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện, ảnh hưởng đến cảm xúc của Khúc Thi Văn, đêm hôm lái xe ra đường quá nguy hiểm!
Cố gắng ngậm chặt miệng, không dễ gì mới đến bệnh viện, Khúc Thi Văn dẫn Tống Vĩnh Nhi đi về phía khu vực nội trú!
“Trần An gọi điện về, nói cậu tư và cậu Nghê đều nằm trong phòng VIP ở tầng 8, bởi vì mấy sát thủ đó nhằm vào cậu Nghê cho nên bên ngoài phòng bệnh của cậu Nghê bây giờ được cảnh sát và vệ sĩ bao vây, không cho phép ai tiến vào! Chúng ta đi thăm cậu tư được!”
“Chú, chú có bị gì không?”
“Cậu tư đã tỉnh lại rồi, chắc là không có chuyện gì!”
Khúc Thi Văn kéo Tống Vĩnh Nhi vừa đi vừa nói, bóng dáng lo lắng của hai cô gái xinh đẹp in trên sàn đá cẩm thạch, giống như cảnh được phản chiếu ra vậy.
“Đợi đã!”
Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy cửa thang máy đang đóng lại thì hô lớn một tiếng, dùng hết sức chạy đuổi theo, Khúc Thi Văn là huấn luyện viên cũng không chạy lại Tống Vĩnh Nhi, còn bị cô kéo chạy.
Người trong thang máy nghe thấy tiếng, ấn nút mở cửa chờ bọn cô.
Bọn cô xông vào còn chưa nhìn vào người bên trong là ai thì đã: “Cảm ơn! Cảm ơn!”
Đợi hai cô quay người lại, chuẩn bị ấn tầng 8 thì phát hiện đèn tầng 8 đã sáng, chứng tỏ đã có người ấn rồi.
Tống Vĩnh Nhi nghĩ, khéo như vậy sao?
Mắt không tự chủ liếc nhìn một cái, cô đã bị dọa giật mình!
Người có gương mặt tinh tế, thanh nhã như cô gái mới lớn ở đằng sau… Không phải chính là phu nhân Nguyệt Nha sao?
Cô há to miệng, nhìn chằm chằm vào Nghê Tịch Nguyệt, cả người đều ngây ra!
Khúc Thi Văn nghiêng đầu qua nhìn, cũng bị dọa, vội vàng gọi: “Phu nhân!”
Nghê Tịch Nguyệt đương nhiên nhận ra Khúc Thi Văn, lại nhìn tuổi tác, tướng mạo của Tống Vĩnh Nhi, cùng mặc bộ đồ màu xanh nước biển kết hợp với cùng sợi dây chuyền sapphire Sri Lanka, Nghê Tịch Nguyệt lập tức nhận ra: “Cô Tống.”
Tống Vĩnh Nhi vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, phu nhân, vừa rồi đã thất lễ, cháu thật sự không ngờ gặp được người ở đây.”
Lễ tiết của Ninh Quốc, thần dân khi gặp viên từ tam phẩm trở lên thì đều phải cúi đầu.
Nghê Tịch Nguyệt lại là phu nhân.
Mà phu nhân, lại là người làm quan của Ninh Quốc, quân hàm cao nhất, đứng hàng nhất phẩm.
Cố Duyên đứng bên cạnh bà, năm nay vừa trải qua kỳ thi chính quy, trở thành chính tứ phẩm thượng ti.
Trước đây các chị em chơi cùng với cô ta ở trong cung, hoặc trưởng bối nhìn cô ta trưởng thành cũng đều trong một đêm, từ “Tiểu Cố Duyên” sửa thành “Thượng ti Cố Duyên”.
“Không sao.” Nghê Tịch Nguyệt khẽ mỉm cười, sau đó không nói gì nữa.
Trái tim của Tống Vĩnh Nhi đập thình thịch, cô căn bản không ngờ vào thang máy thì có thể nhìn thấy bà.
Nghĩ đến dáng vẻ của chú muốn gặp mặt mẹ như thế, Tống Vĩnh Nhi có chút bốc đồng, đang định mở lời rục rịch!
Cửa thang máy dần mở ra, đứng ở cửa là bốn cảnh vệ tay cầm súng.
Nhìn thấy người trong thang máy lại là phu nhân Nguyệt Nha – người chỉ thấy trong tin tức trên TV thì hoàn toàn sững sờ, sau đó vội vàng bỏ súng xuống đứng thẳng, cúi đầu hành lễ: “Phu nhân.”
Nghê Tịch Nguyệt khẽ gật đầu, sải bước ra khỏi thang máy.
Cố Duyên đi theo sau.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập xuất hiện, Tống Vĩnh Nhi sải bước đi tới, kéo tay của Nghê Tịch Nguyệt chạy về hướng khác!
Nghê Tịch Nguyệt đi cao gót thanh lịch, âm thanh giòn giã không dứt vang lên trên sàn gạch, tiếng vọng lại khá chói tai.
Tống Vĩnh Nhi vừa chạy, vừa nhìn về phía sau bà ta, trong lòng thầm khâm phục bản thân lần trước ở nghĩa trang của thành phố H đã cảm thấy người phụ nữ trên bia mộ không thể nào sinh ra được người con trai có khí chất như Lăng Ngạo được, bây giờ xem ra quả nhiên không sai.
Người tuyệt đại phong hoa chân chính nên là phu nhân Nguyệt Nha.
“Cô Tống!”
Nghê Tịch Nguyệt gọi cô, dùng sức rút tay của mình ra, lại phát hiện sức của cô nhóc này lớn đến dọa người.
Bà ta muốn ổn định bước chân thì lại phát hiện Tống Vĩnh Nhi kéo bà chạy quá nhanh, bà ta căn bản không kìm chân lại được, nếu như dùng sức quá lớn, lại sợ cô nhóc sẽ theo quán tính ngã về phía trước.
Đôi mắt trong veo của Tống Vĩnh Nhi rất nhanh nhìn thấy Trần Tín!
Trần Tín lúc này đang đứng ở cửa phòng bệnh, mặt mày kinh ngạc nhìn cô tiến lại gần.
Trong lòng Tống Vĩnh Nhi nghĩ, gần rồi, gần rồi, sắp đến rồi, chú, em sắp dẫn mẹ của anh đến rồi!
“Cô Tống!”
Nghê Tịch Nguyệt lại gọi cô một tiếng, nhưng cô căn bản không để ý, chỉ muốn xông về phía trước!
Đằng sau hai người, Cố Duyên và Khúc Thi Văn đã đánh nhau rồi.
Bởi vì lúc Tống Vĩnh Nhi không có lịch sự kéo Nghê Tịch Nguyệt chạy đi, sắc mặc Cố Duyên vụt qua một tia lăng lệ, bỗng muốn ra tay làm bị thương Tống Vĩnh Nhi!
Mà chức trách của Khúc Thi Văn chính là phải bảo vệ Tống Vĩnh Nhi, cho nên lúc Cố Duyên ra tay, Khúc Thi Văn cũng lập tức ra tay!
Công phu của Khúc Thi Văn là tự luyện từ bé, Cố Duyên chẳng qua chỉ biết chút võ mèo ba chân của mấy cô em gái chân yếu tay mềm mà thôi, khi cảm thấy bản thân không đánh lại được, cô ta hét lớn một câu với cảnh vệ: “Mau đến đây giúp đỡ!”
Danh Sách Chương: