CHƯƠNG 142: CẦU HÔN
Nghê Tịch Nguyệt hơi sững sờ, gò má dịu dàng của bà ưng ửng đỏ: “Anh giữ thẻ phòng của tôi làm gì vậy!”
Người đàn ông này thật là!
Trước mặt cháu trai của bà mà lại nói chuyện suồng sã như thế, cái gì mà thẻ phòng ông ta đang giữ, đêm nay mình cùng về đi chứ?
Cố ý làm Nghê Chiến nghĩ ngợi lung tung sao?
Bà duỗi cánh tay nhỏ nhắn, trắng ngần ra, rồi nhìn ông ta: “Đưa cho tôi.”
Trong khắp thiên hạ này, chỉ có một mình bà dám nói chuyện càn rỡ như thế với ông ta mà thôi.
Lạc Kiệt Hy im lặng nhìn bà chăm chú, đột nhiên lấy thẻ phòng từ trong túi ra, nói với bà rằng: “Qua đây, tôi đưa cho em.”
Nghê Tịch Nguyệt cứ nghĩ ông ta đang nói thật với mình, bèn bước đến, nhưng lúc bà gần kề ông ta, bước chân mạnh mẽ của ông ta đã áp sát bà, cánh tay thon dài ôm chầm lấy eo bà, đôi môi mỏng của ông ta đặt một nụ hôn xuống gò má của Nghê Tịch Nguyệt!
Một nụ hôn phớt, chẳng qua chỉ kéo dài trong vòng một giây mà thôi, ông ta đã buông ra ngay.
Nghê Tịch Nguyệt thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn ông ta: “Lạc Kiệt Hy!”
“Trên đời này chỉ có một mình em dám gọi tên của tôi mà thôi, em nói đi, ngoại trừ em ra, tôi còn cưới ai được nữa?”
Ông ta mỉm cười nói câu ấy với bà, đột nhiên buông bà ra, bàn tay trái biến ra một đóa hoa hồng, bàn tay phải biến thêm chiếc nhẫn. Cở thể của đấng cửu ngũ chí tôn ấy chậm rãi hạ thấp xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của Nghê Tịch Nguyệt và Nghê Chiến.
“Em Nghê Tịch Nguyệt, em có muốn về làm vợ anh Lạc Kiệt Hy, kể từ phút giây này, em có muốn luôn ở bên anh như hình với bóng không?”
Ông ta quỳ xuống rồi!
Lạc Kiệt Hy ngẩng đầu nhìn bà ta với gương mặt chứa chan tình cảm: “Nguyệt Nha, cưới anh đi, anh vẫn là Kiệt Hy của em mà.”
Nước mắt của Nghê Tịch Nguyệt rơi lã chã, bà ráng kiềm chế, nhưng vẫn xúc động nhìn ông ta.
Có trời mới biết bà có bao nhiêu lời muốn nói với ông ta, nhưng lại không sao mở miệng nổi.
Bà bụm miệng, lùi về sau một bước!
Thấy ông ta nhìn mình với vẻ cố chấp và nồng nàn như thế, bà đau lòng thay cho mình, cũng đau lòng thay cho ông ta.
Lạc Hy Kiệt nhìn bà với đôi mắt tràn trề hy vọng, ông ta cảm thấy mình muốn điên rồi, ý nghĩ muốn cầu hôn bà đã luôn xoay vần trong đầu óc của ông ta, kể từ năm 12 tuổi cho đến tận bây giờ.
Bây giờ, thanh xuân đã trôi về nơi xa thẳm, ông ta còn bao nhiêu năm tháng để phí hoài nữa đây?
“Khi nãy lúc nhận được tin Nghê Chiến bị ám sát, anh đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi, chỉ cần lần này Nghê Chiến bình an vô sự, anh sẽ truyền ngôi cho cậu ấy ngay. Nguyệt Nha, bây giờ Ninh Quốc đã rất phồn hoa, rất ổn định rồi, Nghê Chiến thông minh như vậy, cậu ấy có thể lo liệu cho nước mình được. Anh sẽ đưa em đi, em muốn đi đến nơi nào trong quả địa cầu này, anh đều sẽ đưa em đi.”
“Thôi, anh đừng nói nữa.”
“Nguyệt Nha! Cả cuộc đời còn lại của anh đều muốn được ở bên cạnh em với danh nghĩa vợ chồng, ở bên cạnh nhau mỗi ngày mỗi đêm mỗi phút mỗi giây! Anh xin em đấy, cưới anh nhé, được không em?”
Nghê Tịch Nguyệt khóc không thành tiếng, bà liên tục thối lui trước lời gặng hỏi của Lạc Kiệt Hy!
Nhưng ông ta không hề cho bà cơ hội thối lui, bà lùi lại một bước, ông ta sẽ quỳ tiến lên một bước.
Cho đến tận khi bà bị ông ta ép đến bên góc tường, rốt cuộc bà không chịu nổi nữa, Nghê Tịch Nguyệt ngồi sụp xuống, ôm đầu khóc nức nở: “Xin lỗi! Xin lỗi.”
“Không sao đâu, không cần phải nói xin lỗi với anh! Chỉ cần em chịu cưới anh, không có gì phải xin lỗi cả.”
Dường như Lạc Kiệt Hy lại nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt đen thẳm của của ông ta thoáng có vẻ đau đớn và kiên quyết: “Nguyệt Nha, anh không để bụng chuyện của em và Lăng Vân đâu.”
“Đủ rồi!”
Bà chợt rống lên một tiếng đau đến xé ruột, rồi ngồi dậy đẩy ông ta ra, chạy ra khỏi phòng bệnh một cách nhếch nhác!
Lạc Kiệt Hy sao thể chiều theo ý bà được!
Đã chiều theo bà cả nửa đời người rồi!
Ông chạy vút theo đóng giữ chặt cánh cửa, bà có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa cũng không ra nổi.
Cánh tay dài của ông ôm chặt eo bà, bế bổng bà lên trong lòng mình, ông quay nửa vòng, ấn bà xuống chiếc ghế sô pha, cúi đầu, kéo bàn tay nhỏ của đang giấu sau lưng của bà ra, há miệng cắn lên bả vai bà!
“Ư~!”
Nghê Tịch Nguyệt muốn đẩy ông ta ra trong vô thức, vào giây phút này, vô hình trung mở ngón tay mình ra duỗi về hướng ông ta!
Ánh mắt Lạc Kiệt Hy thoáng có vẻ gian xảo, ông ta nhanh chóng luồn chiếc nhẫn kim cương lớn vào ngón áp út bên tay trái của bà!
Cuối cùng, cả thế giới đã yên tĩnh trở lại.
Nghê Tịch Nguyệt bật khóc.
Bà nằm rũ trên ghế sô pha, khóc nức nở.
Hai cánh tay của bà ôm chặt đầu ông ấy, vùi đầu vào trong lồng ngực của ông, càng khóc càng hăng!
Lạc Kiệt Hy nhắm nghiền mắt lại, hít sâu một hơi, bế bổng bà lên, lúc đi ra ngoài cửa, ông ta nhìn Nghê Chiến, nở nụ cười nháy mắt với anh ta: “Ta sẽ nhanh chóng kêu Phú Nhất dạy dỗ Cố Duyên chức năng của ngự thị, để Cố Duyên phụ tá con.”
“Bệ hạ!”
Nghê Chiến hoang mang!
Anh ta tung tấm mền ra, vẫn còn chưa kịp rút ống kim cắm trên tay đã nhào đến bên Lạc Kiệt Hy, vì gấp rút như vậy nên nửa đầu kim rớt ra, máu tươi chảy dọc xuống cổ tay anh ta.
“Bệ hạ! Con không muốn làm Hoàng đế đâu! Con cũng không thể làm Hoàng đế được!” Nghê Chiến sốt ruột muốn chết. Anh ta nhìn Nghê Tịch Nguyệt, gào lên một cách điên cuồng: “Cô ơi, cô đừng khóc, cô mau nói với bệ hạ đi, cháu không thể làm Hoàng đế nổi đâu.”
Nghê Tịch Nguyệt khóc mãi không ngừng, Lạc Kiệt Hy nhìn mà thấy đau lòng.
Ông ta quay đầu lại nhìn Nghê Chiến: “Khó khăn lắm ta và cô của con mới quyết định đến với nhau, con không thể tác thành cho chúng ta à? Con không cần quan tâm đến chuyện huyết thống, ta không phải phường bảo thủ, chỉ cần con làm một đấng quân chủ biết nhìn xa trông rộng, tài năng và có đức hạnh, biết thương yêu con dân Ninh Quốc, hiểu được nỗi đau khổ của họ, chăm sóc đời sống của họ là được rồi. Nghê Chiến, con giúp ta đi!”
Lạc Kiệt Hy vừa nói, vừa ôm Nghê Tịch Nguyệt vào lòng thật chặt, chỉ sợ người phụ nữ này đột nhiên cắn ông ta một cái, rồi thừa cơ bỏ chạy!
Bởi vì bà ấy đã từng làm chuyện này quá nhiều lần rồi!
Nghê Chiến liên tục lắc đầu: “Không được đâu!”
“Con muốn kháng chỉ à?” Thấy đứa trẻ này không chịu nghe lời, Lạc Kiệt Hy bèn nổi giận: “Hoặc là làm Hoàng Đế! Hoặc là rơi đầu! Hai chọn một đi!”
Sau khi vứt lại câu này, Lạc Kiệt Hy đá vào cánh cửa: “Phú Nhất! Mở cửa!”
Phú Nhất mở cánh cửa ra: “Bệ hạ, phu nhân.”
Lạc Kiệt Hy nói: “Cố Duyên ở lại chăm sóc Nghê Chiến đi, Phú Nhất, chúng ta đi.”
“Dạ!”
“Cô ơi!”
Nghê Chiến vội vã đuổi theo, Phú Nhất cản đường anh ta lại, nhìn con gái mình rồi nói: “Bảo vệ cậu Nghê!”
Cố Duyên gật đầu, nhìn vết máu trên tay anh ta, gọi thủ vệ đang canh chừng trước cửa: “Gọi y tá đến đây!”
Cảnh vệ lập tức khom lưng đáp: “Dạ, Cố Duyên Thượng Tư!”
Cố Duyên thấy bọn họ đều đã đi xa, bèn quay người, nhìn Nghê Chiến với gương mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, điềm đạm giơ tay ra dáng mời: “Cậu Nghê, xin cậu vào trong.”
Lần này, Nghê Chiến thật sự thấy sốt ruột.
Anh ta quay người đấm mạnh lên cánh cửa.
Cánh cửa bằng gỗ hiện ra vết nứt rõ rệt!
Cố Duyên nhìn anh ta với ánh mắt sùng bái, cảm thấy hơi bất ngờ, lúc vừa định nói bội phục thì đột nhiên người đàn ông mới ban nãy còn tỏ ra ngang ngược lắm, bây giờ vội vàng xua tay nhảy dựng lên tại chỗ: “Á! Đau chết mất! Đau chết tôi rồi! Á ~”