Trần Tín ảo não nói xong, cũng không biết là đang thổ lộ hay là đang phàn nàn.
Cô gái nhỏ ở dưới thân nghe thấy lời nói của anh ta, liền cứ khóc như vậy.
Không giống với trước kia, cho dù có đau đến chết cũng không kêu một tiếng, lần này cô ấy lại khóc đến kinh thiên động địa!
“U hu hu! Hu hu! Hu hu!”
Trần Tín lập tức hoàn hồn, vừa muốn mở miệng nói xin lỗi thì đã thấy cô dùng cánh tay phải không bị thương cầm lấy cổ áo sơ mi của anh rồi lau nước mắt ở trên mặt.
Ánh mắt của anh ta khóa chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, vẻ lo lắng hiện rõ ràng giữa hai đầu lông mày.
Cô xì một tiếng rồi cười khúc khích.
Cánh tay trắng nõn kéo cổ áo của anh ta xuống, kề môi nhau rồi lại bắt đầu một nụ hôn cuồng nhiệt.
Cô gái ngốc này giống như là một ngọn lửa, khiến cho Trần Tín si mê đến nỗi không phân rõ đông tây nam bắc, thở hổn hển chật vật quay mặt sang chỗ khác, nhưng mà lại nghe thấy cô ấy nhỏ giọng nói ở bên tai: “Trần Tín, chúng ta làm đi.”
Làm… làm cái gì chứ?
Anh ta cực kỳ kinh ngạc mà nhìn cô, liền thấy bàn tay nhỏ của cô đang bắt đầu cởi nút áo sơ mi của anh ta ra, một nút hai nút ba nút.
Bàn tay nhỏ nhắn mò vào trong quần áo của anh ta, anh ta liền nhanh chóng kéo trở ra: “Thanh Ninh!”
Cô ấy căng thẳng nhìn anh ta, giọng nói như một viên kẹo cầu vồng: “Trần Tín, chúng ta làm đi. Ông của anh cùng với ông của em đều là quan trong triều, có tầng quan hệ giữa em và anh, cả đời này của anh cũng không trốn thoát được đâu. Mặc dù là em nghe hiểu những lời mà anh đã nói, nhưng mà em luôn cảm thấy không đủ chân thật, nếu như chúng ta làm rồi thì anh sẽ mãi mãi là của em.”
Trần Tín bị dọa sợ đến mức muốn bò dậy từ trên người của cô, thế nhưng đôi chân của cô nhóc này lại ôm anh ta đến gắt gao, anh ta nhích tới nhích lui cũng không trốn thoát được, còn khiến cho bản thân mình khó coi không chịu nổi.
Thanh Ninh cảm giác được cơ thể của anh ta thay đổi, mỉm cười rạng rỡ: “Quá tốt rồi, anh cũng muốn kia mà?”
“Tôi không muốn.”
Trần Tín thực sự đã muốn phát điên rồi: “Hạ Thanh Ninh, em thả tôi ra nhanh lên.”
“Không thả ra đó. Em cũng đã nói rồi, chúng ta làm đi.”
“Rốt cuộc là em có phải là con gái hay không vậy!”
“Chẳng lẽ là anh thích làm chuyện này với đàn ông hả?”
“Ngày hôm nay mới được tính là ngày đầu tiên mà chúng ta chính thức hẹn hò với nhau.”
“Nhưng mà em đã thích anh bảy năm rồi.”
“Hạ Thanh Ninh!”
“Trần Tín, anh sờ thử nhịp tim của em đi.”
Trong lúc đang giằng co không dứt, Trần Tín đành phải bắt được cánh tay đang bị thương của cô ấy mà nâng lên cao che chở, tay kia thì ôm lấy eo của cô ấy rồi dùng một sức lực lớn để xoay người lại, đợi đến lúc thân thể nghiêng qua một bên, Thanh Ninh hơi ngã ngửa ra phía sau theo quán tính, hai chân tự nhiên buông anh ta ra.
Anh ta lộn nhào từ trên giường xuống dưới đất, vừa thở vừa hít sâu lấy hơi.
Vừa định hỏi cô ấy xem tay có bị đụng phải hay không, ai ngờ cô lại trưng ra gương mặt ám muội với anh, còn bản thân thì lại bày ra tư thế hấp dẫn chọc người ở trên giường: “Tiểu Tín Tín.”
Trần Tín thực sự đã sụp đổ rồi!
Dây thần kinh nào của anh ta đã bị chập mạch, thế mà lại thích một cô nhóc điên như thế này chứ.
Phát điên lên mà gãi gãi tóc của mình, anh ta lui ra phía sau hai bước, lại rất chân thành mà nhìn về phía cô ấy: “Thanh Ninh, em nghe tôi nói hết đi. Bây giờ chúng ta làm chuyện như thế này là quá sớm, thật sự quá sớm đó! Nếu như tôi thích em thì sẽ không không thích em một cách tùy tiện, em hẳn cũng nên tin tưởng tôi nhiều hơn một chút đi, em có hiểu không?”
“Em hiểu mà, em cũng không phải là người phụ nữ lẳng lơ như vậy, em cũng chỉ có như vậy đối với một mình anh mà thôi.”
Cô ngồi dậy, ngồi khoanh chân xếp bằng lại, hất cằm nhìn về phía anh ta: “Nhưng mà Trần Tín à, giữa nam và nữ làm chuyện như vậy cũng không phải là rất bình thường sao, em muốn anh mà.”
Lời nói như thế này, sao có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng như vậy chứ?
Trần Tín thật sự là chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào như vậy, dở khóc dở cười: “Thanh Ninh, điều chúng ta cần nhất bây giờ chính là sự đồng điệu về tâm hồn, em có hiểu không?”
Cô ấy chu chu cái miệng nhỏ nhắn, còn có vẻ hơi tủi thân: “Nhưng mà trên mặt tinh thần thì em đã để ý đến anh ròng rã bảy năm rồi, nó chẳng khác gì là một góa phụ trong bảy năm, anh có hiểu không hả?”
“Tôi…” Trần Tín thật sự muốn nói: Mẹ kiếp…
Anh ta vẫn còn sống rất tốt, cô có thể đừng có dùng mấy chữ “góa phụ” được không hả?
Thanh Ninh đột nhiên quỳ gối lên, bò đến mép giường, vươn hai tay về phía anh ta: “Trần Tín, ôm một cái đi mà!”
Trần Tín nhìn về phía cô ấy một chút, cuối cùng vẫn là bước lên, rất nhẹ nhàng cũng rất trân quý mà ôm cô ấy vào trong ngực.
Mặc dù là cô khác với mấy cô gái bình thường một chút, thế nhưng mà trái tim của anh ta vẫn bị cô ấy lấy đi. Loại truyện giống như là tình yêu thật sự rất huyền bí, không thể nói rõ được, cũng không thể tả được, hoàn toàn không thể dùng tư duy lý trí để đo lường được, cũng hoàn toàn không thể dùng khoa học để giải thích.
Nhưng mà tình yêu đã đến rồi, vậy thì phải thản nhiên mà đón nhận nó.
“Thanh Ninh, tôi thích em.” Trần Tín nói rất dịu dàng ở bên tai của cô ấy: “Sau này đừng khóc nữa, tôi sẽ cố gắng không để cho em khóc. Liên quan đến đề tài chia tay, em không nên suy nghĩ bậy bạ, nếu như tôi đã xác định em rồi, chỉ cần giữa chúng ta không có vấn đề gì lớn về tính nguyên tắc xuất hiện, thì chắc chắn có thể tiếp tục đi cùng nhau. Cho nên, có một số việc chúng ta hãy thực hiện theo từng bước một, có được hay không?”
Dường như là cô ấy đã hiểu, cho nên hỏi lại: “Giống như là chuyện lên giường ấy hả?”
“…” Vành tai của Trần Tín bị cô ấy nói cho đỏ lên: “Ừm.”
Hạ Thanh Ninh mỉm cười.
Thật ra thì cô ấy không hề ngốc tí nào.
Thật ra thì lúc nãy cô cũng chỉ là thử thăm dò mà thôi, anh bỗng nhiên lại nói thích mình, khiến cho cô hoàn toàn trở tay không kịp.
Lúc nãy cô hôn anh, anh nói thích, cũng là sau nụ hôn đó, cho nên nếu như anh đã đồng ý với mình làm loại chuyện đó, vậy thì cái thích của anh chắc chắn không hề đơn thuần!
Đa số đàn ông là loài vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, cho dù tình yêu của cô có hèn mọn thêm nữa cũng sẽ không khiến mình trở thành công cụ làm ấm giường cho đàn ông.
Mà hiện tại anh lại né tránh nhiều lần, nhiều lần nói cho cô biết rằng chuyện tình cảm quan trọng nhất là nói bằng con tim.
Trong lòng của cô ấy thật sự ngọt ngào như mật, giống như là cầu vồng sau cơn mưa, giống như là cánh đồng cỏ đã tan hết băng tuyết, tất cả đều trở nên chói lọi mà xinh đẹp.
Im lặng ôm nhau một hồi lâu, Thanh Ninh cũng không nỡ buông tay ra.
Thẳng cho đến khi cơn đau ở giữa ngón tay truyền đến khiến cho cô thật sự không thể chịu nổi, cô mới hơi đẩy Trần Tín ra.
Anh buông cô ấy ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, sắc mặt của anh căng cứng.
Lúc ở bệnh viện thì bác sĩ cũng đã nói, móng tay đều bị rút hết móng, ngón tay cũng bị đứt gãy, phải đau một trận. Hơn nữa mười ngón tay nối với tim, không phải là chỉ đau hai ba ngày liền trở nên tốt hơn, cũng không thể cứ luôn uống thuốc giảm đau, vậy thì đối với sức khỏe sẽ không tốt, chủ yếu vẫn phải nhờ bản thân cố gắng chịu đựng.
Trần Tín nhìn tay của cô ấy, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy lên rồi nói: “Nếu không thì để tôi kể cho em nghe chuyện cũ, phân tán lực chú ý của em nha?”
Cô lắc đầu: “Em thấy đói bụng, trưa hôm nay cũng không có tâm trạng ăn cơm ngon, chỉ ăn có một miếng thôi, ăn được nửa bát canh.”
“Vậy để tôi kêu chị dâu bưng một phần ăn lên cho em nha, em muốn ăn cái gì?”
“Canh giò heo! Lúc nãy chị Thi làm canh giò heo, đã bị cậu ba trả về.”
Không nhắc tới thì còn tốt, vừa nhắc đến thì sắc mặt của Trần Tín đều đen kịt.
Nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô: “Em ném hoa đó đi, tối nay tôi sẽ mua cho em hoa còn đẹp hơn nữa.”
Nghe vậy, Thanh Ninh cười cười cười, giống như là một người hoa si.
Hóa ra là anh cũng sẽ ghen à! Còn ghen với cô nữa!
Sao lại cảm giác giống như là đang trong giấc mơ vậy: “Được, em chờ anh tặng hoa cho em, anh nói thì phải giữ lấy lời đó nha.”