CHƯƠNG 145: NHÌN THẤU
Tin tức của hội nghị này được phát trực tiếp.
Tống Vĩnh Nhi vừa xem vừa nhớ lại cảnh tượng mà cô gặp Nghê Tịch Nguyệt trong thang máy tối hôm qua, nhịn không được mà cười phụt một tiếng.
Lăng Ngạo liếc nhìn cô một cái: “Sao thế?”
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh, nói cho anh nghe chuyện Nghê Tịch Nguyệt hôm đó sáp vào bên tai cô, nói là sẽ tét vào mông của cô.
Cô còn nói: “Anh nghĩ đi, giống như bây giờ vậy, phu nhân Nguyệt Nha trên ti vi mà chúng ta nhìn thấy là một người phụ nữ cao quý ưu nhã như vậy, vậy mà lại nói với em lời tinh nghịch như thế kia, giống như người trước người sau là hai người khác nhau vậy, anh không cảm thấy buồn cười sao?”
Đôi đồng tử của Lăng Ngạo chợt sáng lên.
Anh thật sự là không biết, thì ra mẹ của anh là như vậy.
“Em kể cho anh nghe đi.” Anh nhìn cô đầy dịu dàng: “Kể từ giây đầu tiên mà hai người gặp nhau, toàn bộ đều kể hết cho anh nghe, càng tỉ mỉ thì càng tốt.”
Thế là, nguyên cả một buổi sáng, Tống Vĩnh Nhi và Lăng Ngạo đều trải qua cùng nhau.
Chủ đề nói chuyện chủ yếu của bọn họ toàn là về Phu Nhân Nguyệt Nha.
Lăng Ngạo là đứa trẻ khao khát tình yêu thương từ mẹ, từng chút từng chút một liên quan đến mẹ anh, anh đều rất muốn biết, đều rất muốn hiểu.
Tống Vĩnh Nhi nói rất chi tiết, sau khi kể xong cái này, rồi lại kể cho anh nghe tất cả những truyền thuyết liên quan đến phu nhân Nguyệt Nha mà mình đã nghe được từ nhỏ đến lớn.
Cô còn nói cho Lăng Ngạo nghe, nói là Nghê Chiến nói, Bệ hạ đích thân xây vịnh Nguyệt Nha cho phu nhân Nguyệt Nha, để cho bà ta ở đó, còn nguyện vì bà ta mà cả đời không lấy ai nữa!
Hội nghị chính thức kết thúc vào lúc 11:30 trưa.
Hai người bọn họ ngồi ở trước ghế sofa, cảm thán về trí tuệ và sự cao quý của phu nhân Nguyệt Nha, lúc tin tức kết thúc và tiến vào quảng cáo, Tống Vĩnh Nhi vươn vai lười biếng rồi đứng dậy.
Khúc Thi Văn đi tới, mỉm cười nhìn bọn họ: “Cậu tư, cô Tống, chúng tôi phải đến khách sạn rồi.”
Bọn họ và Phú Nhất đã hẹn gặp mặt nhau ở nhà hàng ẩm thực quốc gia của khách sạn Kỳ Tinh vào lúc một giờ chiều. Phú Nhất nói ông ta đã đặt một phòng bao, để cho cả một nhà bọn họ được gặp nhau.
Bệ hạ cũng thông cảm là ông đã lâu không gặp hai đứa con trai của mình nên đặc biệt cho phép ông ta được nghỉ một tiếng vào buổi trưa, từ một giờ đến hai giờ.
Sau hai giờ, Bệ hạ ngủ trưa dậy thì không thể không có ông ta.
Thế là Khúc Thi Văn đã sớm chuẩn bị cơm trưa xong rồi, chị ta đã đặt trên bàn, nói: “Chúng tôi sẽ về nhà sớm thôi.”
Lăng Ngạo gật đầu, nhìn Trần An một cái: “Có chuẩn bị quà cho em gái chưa?”
Trần An mỉm cười: “Đã chuẩn bị xong rồi.”
Hiếm khi nhìn thấy Trần An cười, bởi vì nụ cười này mà Lăng Ngạo cũng cười theo: “Các người đi đi.”
Nhìn bóng ảnh bọn họ rời khỏi, Tống Vĩnh Nhi nghĩ, chắc ông chú cũng muốn đi nhỉ, cho dù là đến bệnh viện gặp Nghê Chiến, phu nhân Nguyệt Nha, hay là đến khách sạn gặp Đại Đế Kiệt Hy.
Mà Lăng Ngạo, cũng nhìn một cái là nhìn thấu được tâm tư của cô.
Thanh âm chầm chậm truyền đến, mang theo vài phần khinh miệt và địch ý, anh nói: “Anh không muốn gặp ông ta chút nào hết! Cái này em nghĩ sai rồi.”
Tống Vĩnh Nhi lập tức nhìn anh, trầm tư vài giây rồi mới hiểu ra từ ông ta trong miệng của ông chú, chính là chỉ Đại Đế Kiệt Hy!
Cô khó hiểu mà lên tiếng: “Tại sao? Ông ấy là ba ruột của anh mà!”
Cho dù chưa làm qua DNA, nhưng với khuôn mặt giống như ông nội của anh ấy y như đúc này, lại cộng thêm mối quan hệ ám muội lâu năm không rõ ràng của phu nhân Nguyệt Nha và Đại Đế Kiệt Hy, đã đủ để nói rõ vấn đề rồi.
Nhưng Lăng Ngạo lại nói: “Bởi vì ông ta không xứng!”
Tống Vĩnh Nhi: “Anh thật là to gan! Vua của một nước mà không xứng cho anh nhìn một cái sao?”
“Người phụ nữ của mình mà cũng không bảo vệ được, để bà ấy chịu sự uy hiếp, vua một nước như ông ta ở trong mắt anh, chẳng qua chỉ là một…”
Lăng Ngạo suy nghĩ cả một hồi cũng không nghĩ ra một từ thích hợp nữa.
Cuối cùng, não anh chợt lóe lên một tia sáng, anh nói: “Tra nam! Chính là cái loại tra nam mà tối qua em nói với anh!”
Đáy lòng Tống Vĩnh Nhi dấy lên một sự căng thẳng, cô nhìn biểu hiện không giống như đang giả vờ của Lăng Ngạo, có chút không chắc chắn mà hỏi: “Sao anh lại biết phu nhân Nguyệt Nha nhất định là bị chịu sự uy hiếp? Lại làm sao biết Bệ hạ là một tên tra nam? Em cảm thấy anh Chiến khá hiểu rõ bọn họ, nếu như anh Chiến có thể nói Bệ hạ là một người si tình, vậy thì Bệ hạ nhất định là một người rất si tình.”
“Si tình không có liên quan gì đến việc có phải là tra nam hay không.”
Lăng Ngạo không tán đồng mà nói: “Ông ra có thể luôn nhớ nhung một người phụ nữ, nhưng mà ông ta không có bảo vệ tốt cho người phụ nữ của ông ta, thậm chí là để cho con của mình lưu lạc ở bên ngoài. Vĩnh Nhi, anh chỉ cần dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thôi cũng có thể đoán ra được, ông ta căn bản là không ý thực được đến chuyện mẹ của anh có thể sinh cho ông ta một đứa con, nói trắng ra, là ông ta căn bản không biết trên đời này có anh.”
IQ của Lăng Ngạo khiến cho Tống Vĩnh Nhi cảm thán rằng mình không bằng anh.
Cô cảm thấy những lời mà anh nói toàn bộ đều đúng, cho dù là cô cũng không biết là anh đã dựa vào đâu để nói như vậy.
Bất luận thế nào, Tống Vĩnh Nhi cũng không hy vọng trong lòng của Lăng Ngạo có mang hận ý.
Bởi vì người mang theo căm hận sẽ sống không được hạnh phúc.
“ông chú, anh đừng trách ông ấy, có lẽ là ông ấy cũng có nỗi khổ.”
“Ông ta không biết trên đời này có anh, cứ vô tư mà sống bao nhiêu năm như vậy, còn mẹ của anh, biết ở trên đời này có anh, cho dù là chịu sự uy hiếp hay là nhẫn nhịn nhiều năm, vẫn nhiều lần giúp đỡ khi anh gặp khó khăn. Anh yêu mẹ của anh, nhớ mẹ của anh, nhưng mà anh không yêu ba, cũng không nhớ đến ba. Anh không phủ nhận ông ta là một vị Hoàng Đế rất vĩ đại, nhưng ông ta tuyệt đối không phải là một người cha vĩ đại. Anh sẽ không bao giờ có bất kỳ tình cảm đối với một tên tra nam hoàn toàn không biết gì đến sự tồn tại của anh, bao gồm cả hận!”
Lời của Lăng Ngạo, từng câu từng chữ đều đâm vào trong lòng của bản thân anh!
Bề ngoài nhìn thì ung dung hờ hững, nhưng trên thực tế thì sao? Chai nước táo mà anh đang siết chặt kia đã bộc lộ tâm sự của anh rồi.
Thời gian chầm chậm trôi, Tống Vĩnh Nhi suy nghĩ rồi lại nghĩ, cũng không thể nghĩ ra nguyên do trong đó.
Cô nghiêng đầu qua dựa trên vai của Lăng Ngạo, đột nhiên nói với anh: “ông chú, anh cảm thấy nỗi khổ của phu nhân Nguyệt Nha là gì?”
Lăng Ngạo không nói gì.
Tống Vĩnh Nhi lại nói: “Anh Chiến rõ ràng là biết, nhưng không chịu nói cho chúng ta nghe.”
Lăng Ngạo khẽ thở dài: “Vậy thì đừng tìm hiểu đến cùng nữa.”
Khẩu khí của anh có mang theo sự bất lực và bi thương, tuy rất nhàn nhạt, nhưng không dễ bị phớt lờ.
Tống Vĩnh Nhi dịu dàng hỏi: “Tại sao chứ? Anh không muốn cởi nút thắt trong lòng mẹ anh sao, để cho bà ấy không lo không sợ gì mà nhận anh?”
Đôi con ngươi anh dần dần trở nên sâu hơn, trả lời rất dứt khoác: “Không muốn.”
“Sao cơ?”
“Anh chỉ muốn bà ấy vui vẻ hạnh phúc.”
“ông chú~”
“Người của nhà họ Nghê, ai nấy trông cũng thông minh và nhìn xa trông rộng, mẹ của anh chắc là viên minh châu được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay để yêu thương. Nhưng mà bọn họ cũng không có cách nào hết, nhiều năm như vậy rồi, chỉ có thể nhìn mẹ anh ủy khuất cầu toàn mà thôi. Điều này cũng đủ để chứng minh, sự dây dưa trong đó vốn không đơn giản như anh và em có thể tưởng tượng được. Nếu đã như vậy, sức mạnh của một mình anh có thể làm được gì chứ? Vậy thì thôi bỏ đi, cứ đợi thời cơ đã. Chỉ cần anh biết bà ấy là mẹ của anh, chỉ cần anh biết tất cả mọi thứ của bà ấy đều bình yên, anh cũng sẽ vì bà ấy mà trân trọng bản thân mình. Anh sống thật tốt chính là sự hiếu thuận lớn nhất đối với bà!”
Danh Sách Chương: