Đợi vợ chồng Lăng Ngạo bước vào thang máy, Khúc Thi Văn mới ngạc nhiên.
Chị ta bước đến trước mặt Trần Tín, rồi lại nhìn Trần An, vẻ mặt khó hiểu: “Trang Tuyết cũng từ nhà họ Nghê mà ra như em, sao lại có vấn đề chứ? Cậu tư có phải là nghĩ quá nhiều rồi không?”
Trần Tín yên lặng đứng ở đó không nhúc nhích.
Đôi con ngươi giống như là một vũng nước đọng, không một chút gợn sóng. Giống như là khung cảnh yên tĩnh trước trận sóng thần vậy, cũng giống như là sự yên tĩnh dần trở lại sau cơn sóng thần. Đôi tay siết lại thành nắm đấm đã tê dại rồi, e rằng móng tay cũng đã đâm sâu vào trong da thịt rồi.
Trần An nói: “Cậu tư nói điều tra, vậy cứ điều tra đi. Anh đi xem Duyên Duyên, em đi chuẩn bị bữa tối đi.”
Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn Trần Tín, không có nói gì, để một mình Trần Tín ở lại trong phòng khách.
Trên hành lang dài yên tĩnh lộng lẫy, Trần An nhẹ nhàng gõ cửa phòng em gái.
Một giọng nói nhàn nhạt từ bên trong truyền ra: “Ai?”
Trần An lập tức nhíu mày, giọng nói này thật yếu ớt, nghe kiểu gì cũng giống như là bị bệnh rồi, hoặc là không khoẻ.
“Duyên Duyên, anh cả đây, bây giờ anh vào trong có tiện không?”
“Ồ, anh vào đi.”
Trần An mở cửa, bóng dáng cao lớn đứng ở cửa như ngọn núi, bóng đen tối mịt in trên vách tường qua sự chiếu rọi của ánh đèn, Cố Duyên khẽ mở mắt ra liền nhìn thấy.
Cô nằm trên giường, xoay người sang một bên thu mình lại thành một cục.
Buổi trưa cô ăn cơm cùng với bọn họ ở trong phòng khách của căn phòng bên cạnh, lúc đó cô vẫn không có vấn đề gì.
Nhưng mà bây giờ, tình hình của cô thật sự không ổn lắm.
“Duyên Duyên, có phải là bệnh rồi không?”
Trần An tiến lên trước sờ sờ trán cô, sau khi cảm nhận được những giọt mồ hôi lấm tấm, anh giơ tay lên thử tốc độ gió và khí lạnh từ cửa gió điều hòa, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, anh lại rũ mắt nhìn xuống, trong đầu anh chợt lóe lên một khả năng, không đợi Cố Duyên trả lời, anh đã nhẹ nhàng hỏi: “Có phải tới tháng rồi không?”
Nếu như sức khoẻ Cố Duyên không sao, nhất định sẽ đỏ mặt.
Nhưng bây giờ sắc mặt cô xanh xao và yếu ớt, không đỏ mặt nổi.
Khẽ gật đầu, cô nở nụ cười cứng ngắc: “Mỗi lần em đều như vậy hết, Bệ hạ còn tìm bác sĩ trong cung đình giúp em điều hòa thân thể, kê rất nhiều loại thuốc để bổ khí, dưỡng huyết, noãn cung, nhưng em là vậy đó, mỗi lần đều đau như vậy. Anh cả, bây giờ vẫn còn ổn, đợi đến buổi tối, em có thể sẽ đau đến lăn qua lăn lại, anh giúp em đi mua chút thuốc giảm đau đi, em không có lần nào là không uống thuốc giảm đau mà qua được hết.”
Trần An đau lòng mà nhìn cô một cái, nhớ đến chỗ của Thanh Ninh có thể là có thuốc giảm đau, hay là đi xin một viên cho em gái trước?
Một lát nữa cơm tối xong là phải ra sân bay, cũng không biết là có đi thành không, tóm lại là lúc này anh không thể đi mua thuốc được.
Nếu gọi Trang Tuyết…cậu tư chắc chắn sẽ tức giận.
“Em đợi chút, anh đi lấy giúp em. Nhưng mà Duyên Duyên này, chỉ uống thuốc giảm đau thôi là không được đâu, cái này có tác dụng phụ đó, mợ chủ cũng đang trong kỳ kinh nguyệt, anh sẽ bảo chị dâu em làm một phần dược thiện giống như mợ chủ dùng mấy ngày nay cho em. Mấy ngày này em nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa?
“Ừm, cảm ơn anh cả.”
Trần An không yên tâm mà nhìn cô một cái, lấy ly của cô rót một chút nước nóng đặt trên đầu giường: “Anh đi lấy thuốc cho em, em còn cần gì nữa không.”
Cố Duyên cắn môi, lắc đầu.
Nhìn bộ dạng chịu đựng của em gái, Trần An thật sự rất đau lòng.
Trong ký ức, Khúc Thi Văn trước đây cũng như vậy, sau khi kết hôn cũng không có đỡ, ngược lại là sau khi sinh Đậu Đậu xong, bệnh đau kinh mới đỡ hơn nhiều.
Nhìn lại Tống Vĩnh Nhi, cũng đang trong kỳ kinh, nhưng vẫn cười hí ha hí hửng.
Haiz, loại chuyện này thực sự là phụ thuộc vào thể chất của mỗi người!
Trần An đương nhiên không hiểu về phụ khoa, anh vào bếp kể qua cho vợ nghe về chuyện của Cố Duyên trước, sau đó lại trực tiếp lên lầu ba, cửa thang máy vừa mở ra, anh còn chưa bước chân ra ngoài, thì đã nhìn thấy Trần Tín như một bức tượng đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng Thanh Ninh.
Cái cảnh tượng này, nhìn thế nào thì quen mắt thế đó!
Bước lên trước hai bước, Trần An nhớ ra rồi: Trước đây Nghê Chiến tìm Cố Duyên tỏ tình, không phải cũng như vậy sao?
Khi đến đứng bên cạnh em trai, anh cũng quay người lại, nhưng lại giơ tay định gõ cửa.
Trần Tín bị anh trai làm cho giật mình, lập tức nói nhỏ: “Anh làm gì vậy!”
“Anh xin cô Thanh Ninh chút đồ!”
“Anh, chuyện của em em tự giải quyết, anh đừng nhúng tay vào!”
“Chuyện không có liên quan đến em, em đứng qua một bên đi!”
“Anh, thật đó, em biết anh quan tâm em, nhưng mà tự em có thể giải quyết được!”
“Em buông tay ra! Trần Tín! Em buông tay ra cho anh!”
Hai anh em đang nói chuyện, Trần Tín vậy mà lại không ngừng đẩy Trần An về phía thang máy, Trần An đương nhiên là không chịu, thấy nói chuyện không được, chỉ đành tung hai chiêu với anh ta, nhân cơ hội lại chuồn đến trước phòng Thanh Ninh.
Trần An định gõ cửa, Trần Tín lại lao tới, sợ lòng tốt của anh trai làm hỏng chuyện!
Trần An tức chết rồi, hết cách, anh chỉ đành la lên với cánh cửa: “Cô Thanh Ninh! Cô Thanh Ninh! Cô có thể cho tôi một viên thuốc giảm đau không? Em gái tôi Cố Duyên cần dùng, chỉ một viên thôi là được!”
Nếu như sau bữa tối cô ấy muốn đi, vậy thì lúc đưa cô ấy đi sân bay sẽ dạo cửa hàng thuốc một chút, mua cho cô ấy mang theo, cũng mua cho Cố Duyên một chút nữa.
Nếu như cô ấy không đi, vậy thì sau bữa tối anh tìm thời gian ra ngoài mua.
Anh vừa mới la xong, Trần Tín liền sững sờ: “Duyên Duyên sao rồi? Sao lại phải uống thuốc giảm đau? Anh nói đi chứ!”
Cùng lúc đó, cánh cửa ở hai bên hành lang một trái một phải đồng thời mở ra!
Thanh Ninh cầm một vỉ thuốc trong tay, đưa qua đó: “Mỗi lần một viên, 12 tiếng chỉ được uống một viên.”
Nghê Chiến xông tới, cùng Trần Tín túm lấy Trần An, nhìn chằm chằm vào anh: “Duyên Duyên bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì!”
Trần An: “E hèm …Cậu, cậu Nghê, kỳ kinh của Duyên Duyên đến, chỉ là lúc đau bụng kinh đau quá, nếu không dùng thuốc giảm đau thì không chịu nổi.”
Nghê Chiến nghe vậy, sắc mặt biến đổi vài phần, ngay lập tức buông Trần An ra, giật lấy thuốc trong tay Thanh Ninh rồi xông xuống lầu.
Thấy Nghê Chiến xông xuống lầu đưa thuốc rồi, trong lòng Trần Tín cũng yên tâm hơn chút.
Buông anh trai ra, ánh mắt anh nhẹ nhàng rơi trên mặt Thanh Ninh, nhưng khi nhìn thấy trán cô cũng đang lấm tấm mồ hôi, vừa định mở miệng, cô liền định đóng cửa lại mà chả thèm nhìn anh lấy một cái.
Trần Tín vội vàng bước nhanh tới kìm cánh cửa lại.
Bởi vì sợ làm tổn thương đến cô, anh không dám dùng quá nhiều lực, chỉ nhìn cô, gần như là dùng hết dũng khí và sức lực toàn thân, nói: “Thanh Ninh~!”
Thanh Ninh khựng lại, nhưng chỉ nhìn mặt đất không có nhìn anh.
Trần Tín cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu nữa.
Trần An khẽ thở dài một tiếng, nói với Thanh Ninh: “Cô Thanh Ninh, quyển nhật ký đó thật ra là của tôi, không phải của Trần Tín đâu. Trần Tín thật lòng thích cô đó.”
Thanh Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu lên!
Ánh mắt giết người của Trần Tín phóng vào Trần An đầy sắc bén!
Trần An chỉ cười cười một cái, đột nhiên quay người lại chạy rồi!