CHƯƠNG 122: CHẤM DỨT
Nhưng Tống Vĩnh Nhi bỗng nhiên không còn thân thiết nổi với Mạnh Tiểu Ngư tươi mát như vậy nữa rồi.
Cô nhìn Bạch Mai cách đó không xa, thấy Bạch Mai đang mong đợi nhìn cô: ”Vĩnh Nhi à, chúng ta tìm con có chút việc, chúng ta vào trước rồi nói đi!”
”Đúng đấy, Vĩnh Nhi cậu đứng chắn đường nữa, để mình với mẹ vào đi!”
Tống Vĩnh Nhi lại không động đậy, đứng ngay cửa, thân hình nhỏ bé lộ ra cảm giác áp bách vững như bàn thạch.
Cô nhìn Bạch Mai: ”Vừa nãy các người đến, trong lòng tôi từng hiện lên một chút mềm mại, còn cho rằng các người đến xin lỗi chuyện trước kia hoặc là biết ơn. Nhưng hiện tại, tôi không nghĩ muốn dính dáng bất kì cái gì với các người nữa rồi. Tử Vi Cung này là của chú, không phải của tôi. Cho các người vào hay không, không phải tôi nói là được.”
”Vĩnh Nhi, cậu phát điên cái gì đấy!” Mạnh Tiểu Ngư lo lắng nhìn cô: ”Mình và anh trai đã bị nhà trường đuổi học rồi, cậu có biết không!”
Tay nhỏ cứ như vậy nắm lấy Tống Vĩnh Nhi, lại bị Tống Vĩnh Nhi dùng lực vung ra!
Giây phút ấy, trong lòng Bạch Mai và Mạnh Tiểu Ngư đều phát run!
Không ai biết, giờ khắc này bọn họ đã vĩnh viễn mất đi cái gì.
Tống Vĩnh Nhi nhíu mày nhìn cô ta, lạnh giọng nói: ”Cô dựa vào cái gì mà cho rằng cô và anh trai bị nhà trường đuổi học thì tôi nhất định phải giúp? Tôi đã nói từ sớm rồi, tôi không phải là bà hoàng của Ninh Quốc! Mạnh Tiểu Ngư, cô với anh trai đều là người trưởng thành đủ 18 tuổi rồi! Các người có gan làm thì phải có gan chịu, không ai cầm súng ép các người cả, đường đều là các người tự mình chọn! Phạm lỗi, gây họa, lại không tìm nguyên nhân trên người mình trước, nghĩ lại cho tốt, ngược lại hết lần này đến lần khác hắt bát nước bẩn lên người giúp các người là tôi đây! Sao, cho rằng tôi dễ bắt nạt lắm đúng không?”
Cô thực sự tức giận, tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng!
Cô trừng mắt với Mạnh Tiểu Ngư, nói tiếp: ‘Ra ngoài xã hội, có sai phải nhận, gặp khổ thì phải đương đầu! Tôi không phải tổ tông của các người, không cần phải vô điều kiện mà giúp đỡ, cung cấp phương tiện cho các người, lại còn phải chịu đựng lời nhục mạ khó nghe của cô! Đường của mình thì mình phải chịu trách nghiệm! Từ này về sau, Tống Vĩnh Nhi tôi không quen cô! Không quen Mạnh Tiểu Long! Sống chết của các người đừng phiền đến tôi nữa!”
Tống Vĩnh Nhi nói xong, lùi về, Trần An lập tức tiến lên nhíu mày nói: ”Mọi chuyện xảy ra ở cửa biệt thự ngày hôm nay, chúng tôi sẽ gửi video theo dõi đến điện thoại của ngài Mạnh và ngài Tống, đúng hay sai do bọn họ xử lí. Mời các người lập tức rời khỏi đây, nếu không hậu quả tự chịu!”
Cửa đóng lại một lần nữa, Mạnh Tiểu Ngư và Bạch Mai đứng ngoài cửa, sau khi sững sờ một lát, Bạch Mai kéo Mạnh Tiểu Ngư đi, Mạnh Tiểu Ngư còn vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại, trong miệng không ngừng chửi bới.
Tống Vĩnh Nhi tức giận ngồi trên sô pha, cầm nước ép táo uống ừng ực từng ngụm, cảm thấy chưa đủ lại cầm thêm lọ nữa uống tiếp!
Những thứ này đều rất lạnh, Khúc Thi Văn sợ cô bị đau bụng, nhanh chóng nói: ”Cô Tống, đây đều là vừa lấy từ tủ lạnh ra, cô uống ít thôi, có muốn trà chiều không? Tôi đi chuẩn bị.”
Tống Vĩnh Nhi cũng không biết.
Não thanh tỉnh, sau khi uống xong nước ép táo chua còn hơi bất nhã ợ ra tiếng.
Không phải cô cố ý, ợ xong ngượng ngùng nhìn xung quanh, phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm cô cười.
Cô cũng cười theo.
Cứ như vậy, cũng không biết vì sao trong phòng khách liền vang lên một màn cười nói vui vẻ.
Nghê Chiến cũng lấy từ trong tủ lạnh ra một lọ nước ép táo chua, ngồi xuống sô pha đối diện cô, uống một ngụm rồi nói: ”Những lời chấm dứt vừa nãy đều đã nói xong ròi, trong lòng thoải mái lắm nhỉ?”
Tống Vĩnh Nhi cười toe toét: ”Ừ, vừa bắt đầu không thoải mái, còn khó chịu muốn khóc. Có điều sau đó nói những lời kia ra rồi, nghĩ sau này có thể hoàn toàn bye bye bọn họ rồi, trong lòng lại rất thoải mái, thực sảng khoái!”
”Thì đúng rồi, tối qua trong xe trở về, cậu Tư không nói với cô ư? Nhận định sai người, bỏ qua rồi thì nên vui mừng!”
”Đúng! Lời của chú luôn có lý!”
Hai người lại nói chuyện một lát, bầu không khí cũng coi như không tệ.
Nghê Chiến dần dần phát hiện ra một sự thật: con nhóc này vô cùng sùng bái Lăng Ngạo.
Phát hiện này làm anh ta lo lắng.
Anh ta không sợ cái khác, chỉ sợ cô không có cách nào tiếp nhận toàn bộ bí mật của Lăng Ngạo.
Con ngươi màu hổ phách chớp chớp, Nghê Chiến bỗng nhiên nhìn cô một cách nghiền ngẫm, miệng giống như đang tán gẫu chuyện thường ngày nhưng ánh mắt lại ẩn giấu vẻ tìm tòi nghiên cứu.
”Nhóc con, từ khi nào cô phát hiện ra cậu Tư biết nói thế? Lúc cô phát hiện anh ấy phản ứng thế nào?”
Tống Vĩnh Nhi nghe vậy liền sửng sốt một chút, nhớ đến tình cảnh ngày ấy đón xe trên cao tốc, vì thế ôm cái gối vào trong ngực, hồi tưởng kĩ lại, nói rõ cho Nghê Chiến biết.
Nghê Chiến nghe rất nghiêm túc, từ biểu tình và giọng nói của cô nhóc, anh bỗng nhiên có chút hâm mộ Lăng Ngạo, mặc dù ngồi trên xe lăn nhưng vẫn được cô gái ái mộ thâm tình như vậy.
Có điều anh ta cũng phát hiện ra một sự thật: Lăng Ngạo vừa bắt đầu đã không gạt Tống Vĩnh Nhi chuyện anh ta có thể nói chuyện.
Hít sâu một hơi, trong lòng Nghê Chiến càng lo lắng hơn.
Không có khác mấy, cũng không biết được sau này cô nhóc có tức giận hay không.
”Tôi làm chè hoa quả đậu xanh, cô Tống, cậu Nghê, thử chút xem.”
Khúc Thi Văn cười dịu dàng, bưng một cái khay đến. Trần An bước nhanh lên phía trước nhận lấy sau đó đặt mấy thứ đồ trong đó lên bàn trà.
Khúc Thi Văn nói: ”Bánh táo xếp lớp này là làm cho cô Tống.”
”Cảm ơn! Tôi đây thích ăn táo nhất đó!” Tống Vĩnh Nhi không khách sáo bốc một miếng lên cho vào miệng, sau khi nuốt xuống không ngừng khen ngợi tay nghề của Khúc Thi Văn.
Nghê Chiến cũng thử một miếng, đăm chiêu nhìn Tống Vĩnh Nhi: ”Chẳng trách cô xinh hơn mấy cô gái khác, thì ra là thích ăn táo, thứ này bổ huyết bổ khí, sắc mặt của cô quả thực rất tốt.”
Tống Vĩnh Nhi có chút dương dương tự đắc nói: ”Phải đấy, ba tôi thường nói mỗi ngày ăn ba quả táo, trẻ mãi không già!”
Nghê Chiến nở nụ cười: ”Ừ, sau này tôi có bạn gái cũng sẽ bảo cô ấy ăn nhiều táo.”
”Ha ha ha”
”Ha hả”
Tống Vĩnh Như cứ vừa ăn vừa tán gẫu cùng Nghê Chiến ở sô pha như vậy hết cả một buổi chiều.
Nghê Chiến kinh ngạc phát hiện thì ra anh ta biết ít về cô nhóc này như vậy, cô tuy nhỏ tuổi nhưng còn đi qua nhiều nước hơn cả anh!
Cái gì mà Java, Venice, Thái Lan, Ai cập, những nơi này anh đều chưa kịp đi.
Ngược lại anh giống cô, đã đi Osaka Nhật Bản, Ý, Pháp.
Khúc Thi Văn và Trần An im lặng nghe, sau dó Khúc Thi Văn bật cười, nghe cũng có vài phần hâm mộ: ”Vậy trạm tiếp theo, mọi người muốn đi du lịch nước nào?”
Ai biết, Nghê Chiến và Tống Vĩnh Nhi thốt ra cùng một lúc: ”Ấn Độ!”