Thanh Ninh bưng ly nước cam trước mặt lên uống hai ngụm, hiển nhiên là không muốn nói nhiều về chủ đề này.
Hoặc là, giữa cô và Lăng Dương căn bản không có chủ đề gì để nói được.
Sau khi đặt nước cam xuống, cô móc điện thoại ra nhắn một tin cho Lăng Ngạo: “Còn không xuống đây nữa!!!”
Liên tiếp vài dấu chấm than, đã thành công khiến người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc nhìn chằm chằm vào màn hình LCD nhếch khoé môi lên, anh chuyển động xe lăn đến cửa phòng mèo, nhẹ giọng nói: “Bé ngoan, Thanh Ninh bảo anh xuống dưới rồi, em có muốn đi cùng không?”
Tống Vĩnh Nhi ôm lấy Trân Trân ra ngoài, nhưng khuôn mặt nhỏ lại ủ rũ muốn khóc!
Bộ dạng này khiến cho Lăng Ngạo nhìn mà đau lòng: “Sao thế?”
Anh lập tức tiến sát cô, đánh giá cô trên dưới: “Nó lại cắn em rồi hả?”
Tống Vĩnh Nhi lắc đầu: “Không phải.”
Cô đưa Trân Trân đến trước mặt anh, nói: “Người làm nói lông của Trân Trân cũng không biết nhuộm cái gì nữa, không rửa được ra!”
Một cục màu trắng được đưa đến trước mặt anh, Lăng Ngạo một tay túm vào lòng bàn tay mình, nhìn kỹ một cái, bộ lông trắng như tuyết ban đầu của Trân Trân cũng không biết tại sao mà nhem nhuốc rồi, một mảnh xám một mảnh xám, giống như là bị thuốc màu gì đó nhuộm vậy.
Lăng Ngạo lại dùng tay xoa xoa, đúng là không xoa hết màu được.
Ngước mắt lên, anh an ủi Tống Vĩnh Nhi nói: “Đừng buồn, nếu như em không thích bộ dạng của nó bây giờ, vậy thì kêu bọn họ tìm thuốc tẩy trắng tẩy lại cho nó.”
“Như vậy sẽ làm tổn thương da, cũng tổn thương đến lông, Trân Trân sẽ đau đó.”
Cô lập tức phản đối, đi đến đằng sau anh, đẩy anh vào thang máy: “Hay cứ đi xuống trước rồi nói.”
Lăng Ngạo nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Thời gian này cứ cạo hết lông cho nó, sau đó để nó mọc lại đi. Anh sẽ bảo Thi nghiêm khắc phạt cô người làm phụ trách phòng mèo, sau này không được xuất hiện tình trạng như vậy nữa.”
Chỉ cần có thể khiến cho người con gái mình yêu mỉm cười trở lại, Lăng Ngạo có thể làm bất cứ điều gì ngay bây giờ.
Khi hai người bọn họ ra khỏi thang máy, thì nhìn thấy Thanh Ninh đang ngồi trước ghế sofa, rất có bộ dạng của một nữ hoàng, cũng không nói chuyện, không đón ý hùa theo, chỉ khẽ ngước cằm lên, một cánh tay đặt trên lưng ghế sofa, trông nhàn nhã mà tự tin.
Lăng Dương bên cạnh thì đối mặt với cô, miệng lải nhải không ngừng.
“Tôi cũng rất muốn đi Thủ đô thăm thú, cô cũng biết đó, thân là con dân của Ninh Quốc, sao có thể không đi thăm Thủ đô của chúng ta một cái chứ? Chỉ là không biết tại sao, mỗi lần tôi đặt vé đi thủ đô, đều bị từ chối hết, anh cả anh hai tôi cũng như vậy. Giống như là một nhà chúng tôi đều không được đi vậy. Cô nói có kỳ lạ không chứ?”
Thanh Ninh kinh ngạc: “Anh đùa tôi đúng không? Làm gì có chuyện quỷ dị như vậy?”
“Thật đó!” Lăng Dương cười cười với cô, lại hỏi: “Tối nay tôi ở lại cùng ăn cơm nhé, nhiệm vụ đưa cô Thanh Ninh đến sân bay cứ giao cho tôi đi! Đợi khi cô khai giảng quay lại, một cú điện thoại, tôi trực tiếp đến sân bay đón cô!”
Lăng Dương vừa nói, vừa suy nghĩ, mấy người phụ nữ trong tay phải nhanh chóng giải quyết hết trong kỳ nghỉ hè mới được!
Nếu như thật sự theo đuổi được Thanh Ninh, vậy thì càng có ích hơn là lấy cả núi vàng nữa!
Thanh Ninh vừa định mở miệng thì liền nghe thấy một giọng nói ngọt ngào vang lên từ xa đến gần: “Anh ba thật là sẵn sàng giúp đỡ người khác a, đặc biệt là đối với phụ nữ!”
Lăng Dương quay đầu lại nhìn, vừa bất lực vừa ai oán mà nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Anh nói nha em dâu, sao em hễ nhìn thấy anh là cái miệng nhỏ lại không lưu tình thế? Anh ba chưa hề đắc tội với em qua a!”
Tống Vĩnh Nhi không nói gì, nhìn Thanh Ninh một cái, thì phát hiện ánh mắt của Thanh Ninh đang cổ quái mà nhìn vào cục màu trắng trên đùi của Thanh Ninh.
Đôi mắt to trắng đen rõ ràng đảo một cái, Tống Vĩnh Nhi đột nhiên nghĩ ra gì đó, lập tức nói: “A! Trân Trân của tôi là do cô làm!”
“Không phải tôi!”
Thanh Ninh vội vàng đứng dậy, chạy tới bên cạnh của Trần Tín, kéo lấy cánh tay Trần Tín đẩy anh ra ngoài: “Tất cả đều là lỗi của anh ấy hết! Muốn chém muốn giết, cho cô hết đó! Con mèo đó, nếu như rửa không sạch thì cứ cạo sạch cho nó mọc lại đi!”
“Hừ hừ ~!” Tống Vĩnh Nhi híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Thanh Ninh: “Tôi không quan tâm, là cô làm, nếu như cô không rửa sạch sẽ, thì tối nay không được đi!”
Trần Tín suy nghĩ một chút, nhìn cái cục tròn trên đùi Lăng Ngạo, cái bộ lông đó…
Anh cuối cùng hiểu ra là chuyện gì rồi.
Tiến lên trước một bước, lễ phép lịch sự mà khom người với Tống Vĩnh Nhi: “Mợ chủ, là lỗi của tôi, để tôi tắm sạch sẽ cho Trân Trân.”
Trong lòng Tống Vĩnh Nhi đã hiểu rồi, xem ra chỉ có thể dùng nước tẩy trang mới có thể rửa đi thôi.
Nhưng mà, nhìn thái độ nhận sai nghiêm túc của Trần Tín, đôi con ngươi của cô đảo một cái, nói: “Nếu đã là chuyện xấu do hai người cùng làm, vậy thì, hai người hãy trả lời riêng hai câu hỏi của tôi! Hãy trả lời trung thực, trả lời xong thì tôi không so đo nữa. Còn nếu trả lời không xong…”
Cô nhìn Thanh Ninh: “Cho dù tối nay cô lên máy bay rồi, nhưng phần của cô, cũng phải để Trần Tín chịu phạt!”
Lăng Dương hoàn toàn bị phớt lờ ở một bên, điện thoại reo lên liên tục, cũng không biết là tiểu mỹ nhân nào gọi đến đòi nợ phong lưu nữa, bộ dạng anh ta muốn nhấc máy nhưng lại nhìn chằm chằm vào Thanh Ninh.
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh ta: “Anh ba, anh có việc bận thì đi trước đi, lần sau Thanh Ninh về rồi chúng ta lại tụ tập.”
“Được, được!” Lăng Dương cầu còn không được, dù sao mục đích hôm nay của anh ta cũng đạt được rồi, lúc quay người rời khỏi, anh ta nhìn Thanh Ninh, nói: “Cô Thanh Ninh, tôi đợi cô quay lại, đây là danh thiếp của tôi, cô cầm lấy đi.”
Thanh Ninh nhận lấy, anh ta lại thâm tình trìu mến, lưu luyến không nỡ mà nhìn cô, lúc này mới rời đi.
Tống Vĩnh Nhi cười trộm, chậm rãi tiến gần hai người, sau đó nhìn chằm chằm vào Trần Tín: “Hỏi anh trước, trước đây trong lòng anh có thích người nào không?”
Sắc mặt Thanh Ninh tối sầm, theo bản năng quay đầu đi, trên sắc mặt chợt loé qua một tia khổ sở.
Trần Tín nhìn cô một cái, rồi lại nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Mợ chủ, đây là vấn đề rất riêng tư. Mợ chủ cứ dứt khoác nói với tôi trừng phạt của mợ chủ là gì đi, tôi sẽ trực tiếp đi làm.”
“Tôi không chơi thứ vô vị này!” Thanh Ninh đột nhiên sải bước lớn định rời đi, lúc nói câu này, thanh âm cũng đã khàn rồi.
Tống Vĩnh Nhi vội vàng kéo cô lại, nói: “Cô đi cũng không sao, hình phạt gấp đôi sẽ rơi vào người Trần Tín!”
“Này! Anh cứ để cô ấy làm loạn thế này à?” Thanh Ninh tức giận trừng Lăng Ngạo, ý là, Lăng Ngạo cũng không thèm quản gì hết.
Mà người đàn ông ngồi trên xe lăn lại ung dung hờ hững mà chớp chớp mắt: “Chỉ cần cô ấy vui vẻ, cô ấy nói gì thì là cái đó, tôi nghe cô ấy hết.”
Thanh Ninh nghiến răng: “Không có tiền đồ gì hết!”
Lăng Ngạo chỉ lắc đầu, chậm rãi nói: “Nghe lời bà xã, mới phát tài được.”
Tống Vĩnh Nhi cười rồi, cười rất đắc ý, cô quay đầu lại nhìn chăm chăm vào Trần Tín: “Nói, trước đây anh có thích người nào không?”
Trần Tín nhìn sâu vào Thanh Ninh một cái, phát hiện Thanh Ninh quay người nhìn về phía cầu thang, cô giống như là không nghe nổi, giống như là muốn chạy khỏi chỗ này bất kỳ lúc nào vậy.
Mang theo một sự bất lực cam chịu số phận, Trần Tín lắc đầu: “Không có! Trước đây tôi chưa từng thích bất kỳ ai.”