Bạch Ly Mạt như thế nào thì Lăng Ngạo lại không nói.
Trần An tỏ vẻ ngạc nhiên, Lăng Ngạo lại không chịu nói cho rõ.
Đôi mắt đen thăm thẳm của anh đầy ẩn ý, khóe môi nhếch lên nở nụ cười đầy ẩn ý, khiến cho gương mặt làm cả người và thần thánh đều phải phẫn nộ càng có vẻ quyến rũ.
Trong lòng Trần An cảm thấy căng thẳng.
Nhưng mà từ trước đến nay bọn họ đều không nghi ngờ về những lời mà Lăng Ngạo nói, giống như những lời Trần Tín từng nói, trên đời ngày, người mà bọn họ sùng bái nhất chính là cậu tư.
Bọn họ đi ra ngoài một cách lịch sự, lúc đóng cửa đi ra bên ngoài phòng khách, dường như Trần Tín nhớ ra điều gì đó.
Bọn họ nhìn Tống Vĩnh Nhi với vẻ lúng túng: “Cô chủ, chân của cậu chủ vừa mới làm phẫu thuật xong, không thích hợp vận động mạnh, mong cô chủ…”
Những lời phía sau còn chưa kịp nói ra, ánh mắt sắc bén của Lăng Ngạo đã đảo về phía bọn họ!
Trần An vội vàng đóng cửa lại, cung kính đứng canh gác bên ngoài phòng khách.
Bên cạnh giường, Lăng Ngạo ôm Tống Vĩnh Nhi, anh giữ chặt lấy đôi tay cô, vừa định kiểm tra người cô hết một lượt từ trên xuống dưới xem cô có bị thương ở nơi này hay không.
Cô lại kích động kéo anh đến bên mép giường, đè anh xuống bên giường.
Đôi mắt trong trẻo như làn nước xuống quan sát chân anh một cách nghiêm túc, cánh tay trắng ngần của cô duỗi ra, rồi kích động ngẩng đầu nhìn anh: “Anh! Anh…làm phẫu thuật à?”
Đây là nước Đức, đây là nơi anh làm phẫu thuật!
Hơn nữa khi nãy anh dẫn mình đến đây, cơ thể trông có vẻ rất ổn định!
Chân của anh vẫn tốt kia mà!
Tống Vĩnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, bây giờ đầu óc của cô chỉ chất chứa sự quan tâm và căng thẳng mà thôi, vừa nghĩ đến việc anh đi cứu cô ngay sau khi làm phẫu thuật, còn ôm lấy cô, nâng cô lên, chịu đựng hết sức nặng từ cô, cô bèn căng thẳng đến nỗi không nói thành lời, chỉ sợ gây ra ảnh hưởng gì cho sức khỏe của anh ấy!
Lăng Ngạo nhìn sâu vào mắt cô, anh thở dài khe khẽ.
Cánh tay dài của anh ôm cơ thể của cô vào trong lòng mình, cằm anh vai cô, giọng nói rất đỗi dịu dàng: “Anh tốt lắm, vốn dĩ anh cũng muốn làm phẫu thuật xong rồi trong vòng mười ngày sẽ đi Mạc Ly quốc tìm em, nhưng nào ngờ em lại ở đây. Không ngờ kế hoạch của nhóm Trần An thất bại nhưng lại thay đổi lộ trình của bọn em, đưa bọn em vào bệnh viện. Anh nghĩ có lẽ đây là ý trời. Bé ngoan, em nhất định phải trở về bên cạnh anh.”
Tống Vĩnh Nhi nằm yên trong lòng anh, không nhúc nhích một chút nào.
Chỉ có điều đột nhiên cổ tay của cô đau nhức, cô không khỏi ưm một tiếng.
Vào giây phút cúi đầu xuống, phát giác ra lớp vải trắng quấn quanh vết thương, ngón tay trắng trẻo của Lăng Ngạo lướt trên ấy.
Vốn dĩ ngón tay chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng sau khi nghe thấy tiếng ưm của cô bèn vội vàng rụt về, không dám đụng đến cô thêm chút nào nữa.
Cô cứng đầu không nói vì sao lại bị thương.
Bởi vì sợ anh sẽ lo lắng, hơn nữa cô không muốn để cho Lăng Ngạo biết mình bị Bạch Ly Mạt tuột quần xuống, cô cắn răng, nhìn thấy gương mặt căng thẳng của anh, gương mặt cô nhăn nhúm lại, vô cùng bối rối.
Cuối cùng cô đành cúi đầu xuống, không dám nhìn anh chỉ nói khẽ: “Đó là…Em, sau khi em phát hiện ra mình đang ở Mạc Ly quốc, cứ nghĩ rằng mình không còn cơ hội trở về nữa nên mới làm chuyện ngu ngốc, em tự sát, rồi được cứu về.”
Lăng Ngạo ôm cô vào lòng, anh nhìn cô đăm đăm.
Cô lại nói: “Thật ra em sống tốt lắm, cái ăn nơi ở đều rất tốt, Bạch Ly Thu còn đến thăm em một lần.”
Ánh mắt anh tối sầm nhưng không hề vạch trần.
Bị cường bạo, bị ép ngủ, mặc dù những việc ấy đều không thành công, nhưng đều là những thứ cô thật sự đã trải qua, cô không nói, anh cũng không hỏi nhưng lại tự trách mình không bảo vệ cô chu đáo, trong lòng thấy đau đớn không thôi.
Không nói đến những thứ khác, cứ nói đến cân nặng ngày một giảm của cô ấy, thế đã đủ để chứng minh cô ăn ngủ bất an, giống như đi trên lớp băng mỏng, nguy cơ trùng trùng bốn phía, không hề liên quan gì đến câu sống rất tốt cả.
“Ừm.” Anh ừm một tiếng rồi mỉm cười véo mũi cô, giọng nói rất dịu dàng: “Chúng ta không nhắc đến chuyện ở Mạc Ly Quốc nữa. Bé ngoan, em biết không, tiệc đính hôn ở cung Tử Vi đã được tổ chức hơn một nửa rồi, còn được sắp xếp ở nơi này, nhân viên đã được Trần Tín dời lên tầng hai rồi, đại sảnh được phong tỏa, không cho phép ai ra vào.”
Anh vừa nói, bàn tay vừa vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, men theo đường nét mềm mại lướt lên trên.
Chia xa nhiều ngày như thế, có người đẹp nằm trong lòng mình, cơ thể của anh đã thay đổi từ lâu rồi, chỉ có điều vị trí cô đang ngồi không phải trên nơi ấy, bởi thế cô còn chưa nhận ra được mối nguy hiểm đang cận kề mình.
Lăng Ngạo cũng không làm quá đáng, nghĩ đến những việc ở Mạc Ly quốc mà cô muốn giấu, nghĩ đến việc có lẽ trong lòng cô vẫn còn bóng ma tâm lý, thế là anh bèn dằn dục vọng xuống.
“Chắc là ba mẹ của em đã sốt ruột muốn chết luôn rồi nhỉ?”
Cô hơi lo lắng: “Anh nói với khách thế nào đấy? Có làm anh mất mặt không?”
Lăng Ngạo bật cười: “Ba mẹ em còn dễ ăn nói, người khác càng dễ giải thích. Dù sao trong mắt họ thì em đã bỏ chạy rồi, cho dù mất mặt cũng không sao cả, từ nhỏ đến lớn anh đều là đối tượng bị người đời mỉa mai nên quen lắm rồi.”
Nghe anh nói thế, Tống Vĩnh Nhi cảm thấy thật đau lòng.
Cô kéo cánh tay của Lăng Ngạo rồi nói một cách nghiêm túc: “Thế thì gọi bọn họ đến đi, rồi em sẽ cầu hôn anh trước mặt bọn họ, lấy lại thể diện cho anh!”
Lăng Ngạo sững sờ, ánh mắt đen thẳm của anh ánh lên nụ cười: “Cô bé ngốc.”
Vừa nói dứt lời, anh bèn giữ chặt lấy gáy cô, đặt nụ hôn nồng cháy như lên đấy.
Đôi mắt đen thẳm khép lại, bên dưới ánh đèn trắng, gương mặt của anh hết sức nhiệt tình, đẹp trai đến nỗi khiến cho Tống Vĩnh Nhi cảm thấy hơi thở của mình đã ngừng lại rồi!
Tống Vĩnh Nhi nâng tay lên vòng quanh cổ anh, khiến cho anh càng cảm thấy hứng thú hơn, anh bế bổng cô lên, dịu dàng đặt cô lên trên giường.
Anh không buông tha cho một góc ngọt ngào nào trong miệng cô cả, chỉ mong có thể nuốt hết mọi hương thơm thuộc về cô xuống.
Nỗi nhớ nhung ròng rã trong những ngày nay đã biến thành chiến dịch trên lưỡi cô, khiến cho một người đơn thuần như tờ giấy trắng như cô thất bại thảm hại.
“Ừm!” Cô rên rỉ, nhiệt độ khắp cơ thể đang tăng cao.
Muốn lấy bàn tay to lớn của anh ra, thế nhưng anh lại dùng một tay giữ chặt lấy bàn tay của cô, nhấc lên quá đỉnh đầu, không cho phép cô quyền lợi quấy rầy đến hành động của mình.
Lúc cơ thể của anh đè nặng xuống người cô, đột nhiên cô nghiêng đầu đi rồi thở dốc, cô nói với anh: “Chú ơi! Trần An nói anh không thể vận động kịch liệt được!”
Vào lúc này, có tiếng phụ họa vang lên từ bên ngoài cửa: “Cậu tư! Chú ý sức khỏe!”.
Bàn tay của Lăng Ngạo siết chặt lại thành đấm, anh chán chường đập xuống bên cạnh giường.
Anh ôm cô rồi ngồi xuống bên cạnh, chiếc mền cũng nhanh chóng đắp lên người hai người.
Trái tim nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi đập thình thịch, ngại quá, có phải Trần An luôn nghe lén không!
Lăng Ngạo vươn tay ra, căn phòng lập tức trở nên tối mịt.
“Chú?”
“Im miệng! Ngủ đi!”
“Ờ.”
“Chúc cậu tư và cô chủ ngủ ngon!”
“…”