CHƯƠNG 154: ĐỪNG ĐI
“Cô Tống! Con chó đó quá hung dữ!”
Cố Duyên dọa đến hét to một tiếng!
Đứng dậy theo bản năng, cô ta muốn đi lên ngăn lại, nhưng khoảng cách giữa mình và Tống Vĩnh Nhi quá xa.
Trần Tín cũng dọa đến mức nhanh chóng tiến lên phía trước, muốn ổn định Ham Tử!
Thế nhưng loại chó ngao này khác với những loại chó bình thường, những con chó khác sẽ đối tốt với tất cả những người trong gia đình, nhưng loại chó ngao này, nó chỉ nhận một người chủ!
Cho dù cả ngày hôm qua Trần Tín ở cùng Ham Tử nhưng sau khi Lăng Ngạo ra lệnh, trách nhiệm của nó chính là trông coi cửa lớn, ai đi đến nó liền nhào vào người đó, bao gồm cả Trần Tín.
Trần An và Khúc Thi Văn biết rõ Ham Tử hung mãnh, vội vàng can ngăn: “Cô Tống! Quá nguy hiểm!”
Mấy tiếng kinh hộ của mọi người lại càng khiến Ham Tử thêm cảnh giác.
Nó bỗng nhiên bò dậy ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Nhi đang xông tới, chân trước từ từ đè thấp, chân sau dùng sức chờ phát động, có vẻ như là tư thế đang muốn nhào tới xé nát ai đó.
Ngay lúc Tống Vĩnh Nhi cắn răng tiến lên thì sắc mặt Lăng Ngạo cũng gấp gáp theo.
Thấy Ham Tử lập tức muốn nhảy lên một cái, anh hốt hoảng hô lên một câu: “Nằm xuống!”
Ngay lập tức Ham Tử giống như chó chết nằm thoi thóp trên mặt đất.
Đợi đến khi Tống Vĩnh Nhi tiến đến, nó ai oán hừ hừ, không vui ngăn ở trước cửa!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm!
Tống Vĩnh Nhi cũng là đang đánh cược, cược rằng Lăng Ngạo sẽ không nỡ lòng nào để con chó làm cô bị thương.
Một giây sau, một chuyện khiến cho người ta buồn cười liền phát sinh…
Tống Vĩnh Nhi đi mở cửa, nhưng Ham Tử lại nằm ngang ở nơi đó, cô thở phì phò lườm Ham Tử, nhăn cái mũi nhỏ và làm động tác xắn tay áo nhỏ lên, thật ra cô đang mặc một chiếc váy ngắn tay.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại mắm lấy móng vuốt lớn của Ham Tử, chuyển đến bên cạnh, sau đó lại nắm một cái móng vuốt khác, chuyển tiếp đến bên cạnh.
Bận rộn liên tục, cô vẫn còn hỏi: “Ba của ông chú, ông vẫn còn ở bên ngoài sao?”
Giọng nói trong veo vang lên, đối với Lạc Kiệt Hy mà nói thì giống như là một thiên sứ xinh đẹp nhất đang hát.
“Ở! Ở! Tôi ở!”
Lạc Kiệt Hy trả lời liên tục, trong giọng nói lộ ra sư lo lắng, ngạc nhiên và mừng rỡ.
Giọng nói ngọt ngào và dịu dàng như thiên sứ của Tống Vĩnh Nhi vang lên lần nữa: “Ngài đừng vội, con chó này quá nặng, tôi đang di chuyển nó, lúc này chỉ có mình tôi dám đối nghịch với ông chú nhà tôi, muốn gặp anh ấy, ngài hãy chờ một chút!”
“Được được! Tôi không vội! Cô Tống, cô thật sự là đứa con ngoan, khéo hiểu lòng người, thông minh xinh đẹp, hiểu chuyện ngoan ngoãn!”
Lạc Kiệt Hy chưa bao giờ khích lệ một người phụ nữ như vậy, bao gồm cả Nghê Tịch Nguyệt.
“He he.” Tống Vĩnh Nhi cười: “Đúng vậy không, tôi cũng cảm thấy bản thân là người có một không hai đây!”
Cô vừa nói chuyện, vừa cố sức di chuyển con chó lớn, đôi khi không làm được, từ trong giọng điệu có thể nghe thấy sự vất vả của cô, rất đáng yêu.
Vốn bầu không khí hẳn là nên căng thẳng, thế nhưng cứ như vậy mà trở nên sống động hoạt bát.
Cố Duyên cúi đầu, không thể không cười khẽ.
Mà Khúc Thi Văn cũng nghiêng đầu kéo cánh tay Trần An.
Mọi người nhìn thấy sự cố gắng của Tống Vĩnh Nhi, trong lòng tất cả đều cảm thấy ấm áp.
Cô nói quả thật rất chính xác, bây giờ ngoại trừ cô, còn ai dám đối nghịch với ông chú nhà cô? Hết rồi!
Lúc Ham Tử bị cô chuyển qua một bên, và khi cửa phòng đã có thể mở ra. Phía sau lưng và trên trán của cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Lăng Ngạo vẫn ngồi trên xe lăng như cũ, nhìn cô vì mình mà bận rộn cũng không nháy mắt một cái.
Trên đời này luôn có một loại người, rõ ràng là làm ngược lại ý của bạn, nhưng chuyện họ làm lại khiến bạn cảm thấy ấm áp.
Lúc cô mở cửa phòng ra, đứng ở trước cửa làm động tác mời với Lạc Kiệt Hy: “Hoan nghênh đến nhà của tôi!”
Một câu này khiến sắc mặt người đàn ông trên xe lăn hòa hoãn lại một chút.
Lạc Kiệt Hy hít sâu một hơi, cảm ơn Tống Vĩnh Nhi nhưng bỗng nhiên không biết chân nào sẽ bước lên trước tiên.
Ông ta đứng ở đó, Phú Nhất biết có vấn đề liền nói: “Bệ hạ, đi vào trước!”
Lạc Kiệt Hy nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở thật tốt, cố gắng bình tĩnh, khoảnh khắc bước vào cửa, ông ta nói lời cám ơn liên tục với Tống Vĩnh Nhi: “Cám ơn cô, cô Tống!”
Đợi đến Lạc Kiệt Hy và Phú Nhất đều vào cửa, trong lòng hai người bọn họ vẫn còn sợ hãi nhìn Ham Tử vẫn đang nằm sấp dưới đất, cùng nuốt một ngụm nước bọt.
Con chó này thật lớn!
Trong khoảnh khắc vừa rồi nhào tới, thật là mạnh!
Hai người đi về phía trước hai bước, trông thấy Lăng Ngạo nghiêng người ngồi trên xe lăn, cũng không thèm nhìn bọn họ.
Bỗng nhiên, bầu không khí mạnh mẽ này khiến Lạc Kiệt Hy bị ép đến mức không dám bước lên phía trước, sợ chọc giận con của mình, ông ta dừng bước lại quay đầu nhìn về phía Tống Vĩnh Nhi, muốn đợi thiên thần nhỏ là cô dẫn dắt bọn họ đi đến bên người Lăng Ngạo.
Thế nhưng lúc này Tống Vĩnh Nhi không rảnh quan tâm đến bọn họ.
Cô ngửi ngửi cổ tay của mình, lại nhấc cổ áo của mình lên ngửi, có chút không thể chấp nhận được liền nhẹ đá một cước vào Ham Tử đang nằm dưới đất: “Thật là! Mấy ngày rồi mày không tắm rửa, hại tao ôm mày khắp người đều là mùi của mày!”
Lạc Kiệt Hy cứ im lặng nhìn cô như vậy, càng ngày càng hiểu ra vì sao con trai mình tính tình nổi tiếng là cổ quái nhưng vẫn còn có thể quan tâm đến cô nhóc này như vậy.
Thật là một cô gái đáng yêu.
Mặc dù so với Tiểu Nguyệt Nha của ông ta thì kém hơn một chút.
“Trần Tín!”
Phú Nhất vừa gọi một câu, Trần Tín lập tức tỉnh táo lại, nói: “A a, bệ hạ!”
Trần An và Cố Duyên, Khúc Thi Văn, cùng hướng về phía Lạc Kiệt Hy hành lễ: “Bệ hạ!”
Lạc Kiệt Hy khoát khoát tay, thấy xa hai, ba mét có thế chạm đến con trai của mình, ông ta cứ si ngốc đứng nhìn, thật muốn tiến lên ôm anh một cái.
Hít sâu một hơi, lại thở dài một hơi, ông ta lấy hết can đảm tiến lên, nhưng cũng chỉ dám đứng ở bên cạnh Lăng Ngạo: “Tiểu Ngạo, ba muốn nói chuyện riêng với con!”
Chỉ cần Lăng Ngạo có thể tha thứ cho ông ta, để ông ta quỳ trước mặt con trai của mình cùng được.
Dù sao ông ta cũng là đế vương chi tôn, không thể ở trước mặt hạ nhân và thần tử, để bọn họ trông thấy cảnh tượng mất hình tượng như vậy của mình.
Lăng Ngạo không nhìn ông ta, cũng không nói.
Không ai biết anh đang suy nghĩ gì.
Tống Vĩnh Nhi nhanh chân chạy tới, đẩy xe lăn của Lăng Ngạo để anh đối mặt với Lạc Kiệt Hy!
Giờ khắc này, ánh mắt Lăng Ngạo đột ngột nâng lên, nhìn thẳng tắp về phía Lạc Kiệt Hy!
Lạc Kiệt Hy hít sâu một hơi, cố gắng đón nhận, cứ thế chống đỡ không dời đi, từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào anh.
Phú Nhất biết rõ nỗi khổ trong lòng bệ hạ, cũng không biết tính tình Lăng Ngạo sẽ thế nào, ông ta không dám tùy tiện mở miệng, chỉ nói: “Tất cả chúng ta đều đi xuống, để bệ hạ…và cậu Tư từ từ nói chuyện!”
Có trời mới biết, Phú Nhất là rất muốn gọi anh một câu “Điện hạ”.
Bọn người Trần An đều hướng về phía phòng mình mà đi, Phú Nhất cũng muốn lui xuống.
Tống Vĩnh Nhi từ từ buông xe lăn ra, lúc chuẩn bị lên lầu, cổ tay cô bỗng nhiên bị Lăng Ngạo dùng sức bắt lấy!
Cô cảm giác được rõ ràng đầu ngón tay của anh đang run rẩy!
Trái tim Tống Vĩnh Nhi lập tức mềm nhũn: “Ông chú…!”
Lăng Ngạo nhìn cô, thật lâu sau chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Đừng bỏ tôi lại!”
Câu này khiến nơi thật sâu trong trái tim Tô Vĩnh Nhi đau nhói!
Câu này, cũng khiến nơi thật sâu trong trái tim Lạc Kiệt Hy đau nhói!
Ở sâu trong lòng Lăng Ngạo, có phải anh lo sợ bị người khác vứt bỏ?
Danh Sách Chương: