Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôn Là Nghiện!
CHƯƠNG 274: SẮP XẾP.

Lăng Ngạo cười vô hại.

Nụ cười kia giống như hàng ngàn hàng vạn cây hoa anh đào đang nở, ngũ quan thanh tú, tao nhã dịu dàng nhìn về phía cô, đẹp trai quyến rũ đến mức không thể tả nổi.

Tống Vĩnh Nhi lập tức bị mê hoặc.

Lúc cô ở cùng chú cũng thường nhìn thấy anh cười, nhưng hôm nay không biết tại sao, trái tim lại run rẩy, hoang mang.

Không đợi anh trả lời, môi của anh đã trả lời cho cô.

Anh cầm đầu ngón tay trắng nõn của cô, há miệng, ngậm lấy ngón tay dính đầy kem của cô, chiếc lưỡi linh hoạt tùy tiện nhảy múa trên đầu ngón tay của cô, cũng không biết là đang nếm thử mùi vị của bánh ngọt hay là đang cố tình trêu trọc cô.

Trái tim của Tống Vĩnh Nhi như muốn nhảy ra ngoài.

Cảm giác tê tê dại dại mang theo sự dịu dàng từ đầu ngón tay tập kích đến, xuyên qua từng dây thần kinh mỏng manh trực tiếp xâm chiếm não bộ của cô!

Cô có chút say, anh lại đổi một ngón khác, đến khi nếm hết năm ngón tay của cô, lúc này mới hài lòng nhìn cô: “Đây mới gọi là sạch sẽ, cũng không cần phải rửa.”

“Khụ khụ khụ!” Nghê Chiến đột nhiên bị ho.

Lúc này Tống Vĩnh Nhi mới nhận ra xung quanh mình vần còn có người, dùng lực rút tay lại, hai má nhuộm lên màu son rất dụ dỗ người khác, dùng lực rút một tờ khăn giấy lau sạch những ngón tay vừa bị anh liếm.

Vứt khăn giấy vào thùng rác, cô nhìn anh trách mắng: “Anh! Anh thật đáng ghét, sau này không được làm như thế nữa!”

Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc có người khác thì phải thu liễm một chút, không được buồn nôn như vậy!

Người đàn ông này sau lại không nghe lời chứ?

Nghê Chiến không chịu được nữa nói một câu: “Tình yêu, cái này phải giản dị một chút mới có thể lâu bền, tỏ ra ân ái ở chỗ công cộng, chết rất nhanh!”

Lăng Ngạo không cho là như vậy cười nói: “Tôi ân ái có ở nơi công cộng sao, tôi và bé ngoan có lúc nào là không ân ái, cái loại ân ái này căn bản không cần phải thể hiện ra, bởi vì ân ái chính là cái riêng biệt cần thiết hàng ngày của chúng tôi.”

Nghê Chiến: “…”

Tống Vĩnh Nhi cũng có chút không chịu được, sao chú càng ngày càng buồn nôn vậy?

Nhưng, nghe thấy anh nói về tình cảm của anh với cô ở trước mặt em họ của mình như vậy, cũng giống như việc đặt vị trí của cô ở trước mặt người nhà vậy, cảm giác này vô cùng tốt, trong lòng cô thực ra rất thích.

Giơ tay lên sờ hai bên má đang nóng rực, cô ngại ngùng, lại vội vàng chuyển chủ đề nói: “Được rồi, quay về việc chính đi, Kiều Âu tướng quân đích thân đi gặp Lăng Vân có điều gì không đúng sao?”

Lăng Ngạo gật đầu, nghiêm túc giải thích với cô: “Chuyện này, thực ra không cần phải gióng trống khua chiêng như vậy, tùy tiện tìm ai đó đi điều tra là được rồi. Nhưng nếu như là Kiều Âu, ý nghĩa sẽ khác. Em đừng quên, Bạch Ly Thu vừa về nước, anh ta là tam hoàng tử của Mạc Ly Quốc, con gái Kiều Âu tướng quân mất tích nhiều năm, mất đi mà tìm lại được, chính là lúc vui mừng và kinh ngạc nhất, lần trước bọn họ mới chỉ nhận người thân qua video. Trong mối quan hệ thiệt hơn, tướng quân Kiều Âu ở trên quan trường nhiều năm, đương nhiên có thể nhìn rõ mọi thứ. Ông ta có thể để Bạch Ly Thu an tâm về nước, đương nhiên có ký kết ngầm phải giữ được vị trí của mẹ con Bạch Ly Thu ở Mạc Ly Quốc. Cái ký kết ngầm này đầu tiên chính là giúp Bạch Ly Thu đối phó với đại hoàng tử, giúp Bạch Ly Thu lên được vị trí thái tử!”

“Ồ!” Đôi mắt Tống Vĩnh Nhi sáng lên, dường như đã hiểu, nhưng đôi mắt to ngây thơ lại chớp chớp hỏi: “Vì vậy?”

Nghê Chiến giải thích giúp Lăng Ngạo: “Vì vậy, điều tướng quân Kiều Âu không hi vọng nhất chính là có người cấu kết với đại hoàng tử làm chuyện xấu, lúc bệ hạ nói với ông ta, Lăng Vân có khả năng cùng với đại hoàng tử lập mưa hại tôi, cứ như vậy mà liên tưởng, tướng quân Kiều Âu đương nhiên không thể bỏ qua cho Lăng Vân!”

Đôi mắt đen và sáng của Lăng Ngạo dần trở nên sâu hơn, khẽ thở dài: “Đây không phải là mấu chốt. Mấu chốt là bệ hạ kêu tướng quân Kiều Âu đối phó với Lăng Vân, mục đích đã rất rõ ràng: Ông ấy không muốn Lăng Vân sống sót quay lại.”

Tống Vĩnh Nhi buột miệng nói: “Bởi vì đổi thành người khác, sẽ không có quyền lực và sự quyết đoán giống như Lăng Vân?”

Nghê Chiến cũng phân tích: “Một, rơi vào tong tay tướng quân Kiều Âu, tội danh của Lăng Vân tướng quân Kiều Âu nói cái gì chính là cái đó. Thứ hai, tướng quân Kiều Âu là trưởng bối của Lăng Vân, trưởng bối bắt hậu bối, tốt hơn rất nhiều so với bệ hạ tự mình hạ chỉ hay hạ lệnh cho người khác đi. Năm đó Lăng Vân còn đỡ cho bệ hạ một phát đạn, có ơn cứu mạng với bệ hạ! Vì vậy, đứng trên lập trường của bệ hạ, không có bằng chứng xác thực sẽ không thể động đến anh ta, nếu không chính là lấy ân báo oán.”

“Hóa ra bệ hạ thực sự cũng rất phúc hắc.” Tống Vĩnh Nhi nói xong, nhìn Lăng Ngạo, lại nói: “Xem như em đã biết cái tiềm chất phúc hắc của anh từ đâu mà có rồi. Em tin, nếu như có một ngày anh trở thành hoàng đế, nhất định còn làm tốt hơn bệ hạ bây giờ! Chú à, thật sự, anh sẽ trở thành hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử của Ninh quốc!”

Cô gái nhỏ khẽ cười, không tim không phổi nói xong, còn giơ tay lên, vỗ vai Lăng Ngạo giống như hai anh em.

Những lời này vừa nói ra, cả tòa biệt thự đều trở nên yên tĩnh!

Đổi lại nếu là ngày bình thường, chắc chắn Nghê Chiến sẽ phải thốt lên: “Cô gái nhỏ, đừng ăn nói linh tinh, những lời vô lễ như vậy không phải ai cũng có thể nói.”

Nhưng bây giờ, hình như cô cũng nói không sai, trừ Lăng Ngạo, Lạc Kiệt Hy cũng không còn ai nối dõi!

Vẻ mặt của Lăng Ngạo rất thờ ơ liếc nhìn cô, biểu cảm mặc dù thờ ơ, nhưng cảm xúc trong ánh mắt lại không ít. Đối với lời nói của cô, anh không khen ngợi cũng không chỉ trích, nhìn thời gian ở đồng hồ trên tường, nói: “Thi, hôm nay dùng bữa sớm nhá!”

Khúc Thi Văn lập tức nói: “Vâng, 15 phút nữa sẽ dọn cơm!”

Lúc này Khúc Thi Văn cũng đang rất vui, từ khi cậu tư lên tiếng nói chuyện, việc giao tiếp giữa bọn họ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, trước đây anh đều lạnh lùng gõ chuông ở đầu giường, sau đó không nói một câu nào, Trần An hoặc ai đó vội vàng chạy lên tầng, nhìn dòng chữ Lăng Ngạo viết trên giấy dán, suy đoán, hỏi, đợi đến khi cậu Tư gật đầu, bọn họ liền vội vàng làm việc.

Ban đầu, bọn họ rất khó để thích ứng, sau này ở cùng nhau lâu, bọn họ cũng biết rõ một chút thói quen của cậu Tư, thậm chí bọn họ còn luyện được một bộ kỹ năng, chỉ cần cậu tư viết một từ thì hơn 90% bọn họ có thể đoán ra được cậu Tư muốn bày tỏ điều gì.

Bây giờ, cậu Tư đói bụng, anh đã tự mình lên tiếng nói ra!

Thật tốt!

Những ngày thàng vui vẻ cứ từng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt, những ngày tháng nhỏ nhoi của Tống Vĩnh Nhi và Cố Duyên đã kết thúc, ngay mai chính là hôn lễ của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi.

Sáng sớm, Tống Vĩnh Nhi vừa mới dậy, đã nhìn thấy một chiếc xe dưới cửa sổ xuyên qua cây bằng lăng ngoài sân, đi về phía hậu cung.

Cô hỏi: “Cái này là muốn làm gì?”

Lăng Ngạo tiến về phía trước, liếc nhìn một cái, khẽ cười, sau khi kéo rèm cửa lại, mới trả lời cô: “Là bài trí cần thiết của hiện trường hôn lễ, hôm qua hậu cung đã bắt đầu nghĩ lễ, trước tối hôm nay tất cả hiện trường đều phải bài trí xong, bọn họ phải tranh thủ thời gian, tiền của anh không phải là cho không.”

Trong lòng Tống Vĩnh Nhi vô cùng ngọt ngào, có chút ngượng ngùng nói: “Thực, thực ra cũng không cần phải long trọng như vậy, chỉ cần ở trong nhà ăn một bữa cơm là được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK