Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôn Là Nghiện!
CHƯƠNG 289: CỨU MẠNG

“A ~! Cứu mạng a ~!”

Tống Vĩnh Nhi sợ tới mức hai chân đá lung tung, nước mắt cố nén không cho rơi xuống, cô cố gắng nắm lấy một bên giường, nhưng mà động tác vô lực như là con cá giãy dụa trong cát!

“Hu hu ~! Không được, buông tay! Buông tay a ~!”

“Ngoan, chớ lộn xộn!”

Bạch Ly Mạt có chút hưng phấn, dục vọng chinh phục vọt lên, hai mắt mang theo ngọn lửa chằm chằm eo nhỏ của cô, đầu ngón tay dùng sức một cái, lập tức kéo quần nhỏ của cô xuống!

Hai cái đùi tuyết trắng sáng loáng quơ quơ trước mặt, quần nhỏ bé bé đáng yêu màu lam lộ ra trước mắt, từ bên ngoài nhìn vào cũng không có dấu dán của băng vệ sinh.

Bạch Ly Mạt lúc này nở nụ cười: “Cũng biết em là con hồ ly giảo hoạt!”

Tống Vĩnh Nhi sợ hãi, dùng bất kỳ giá nào, thừa dịp anh ta cầm quần ném sang một bên, từ khe hở giữa ghế quý phi và anh ta chui ra ngoài !

Bạch Ly Mạt theo bản năng phải bắt được cô, lại không ngờ rằng tốc độ của nha đầu này như tia chớp, lập tức đã vọt đến chỗ bàn!

“Hu hu ~ cứu mạng ~! Hu hu ~!”

Tống Vĩnh Nhi vừa kêu gào vừa xác định nhìn vào dao gọt trái cây trên bàn, nhìn anh ta từng bước đến gần mình, còn mang theo nụ cười dâm đãng, cô thẹn quá hóa giận cắn răng, nắm lấy dao trái cây nhắm ngay cổ tay mình kéo một đường!

Bạch Ly Mạt cho rằng cô chỉ là con gái một khóc hai nháo nhỏ nhỏ mà thôi, không ngờ cô nhóc này là thật sự cứng!

Trong lúc khiếp sợ, chất lỏng đỏ tươi phun ra!

Bạch Ly Mạt trong quân đội nhiều năm, cũng từng giết người, được xưng Thiết Huyết tướng quân, lại bị cảnh này làm khiếp sợ!

Cô thậm chí không nói bất kỳ điều kiện gì với mình, không cò kè mặc cả, không thương lượng hay thử, trực tiếp cắt xuống!

Tống Vĩnh Nhi đau đến toàn thân phát run, buông thỏng cánh tay không ngừng đổ máu, lại hoa tay múa chân với động mạch chủ cổ của mình, nói: “Nếu như anh thích gian thi, tôi thành toàn anh! Nếu như anh muốn tôi sống mặc anh chà đạp, anh nghĩ cũng đừng nghĩ, còn, có, tôi xem thường anh!”

Cô nhóc này giận lên cũng thật đáng sợ, trên cổ tay phát đau!

Mắt của cô, toàn bộ đều là oán hận, oán hận sạch sẽ, đơn thuần, tất cả đều là hận!

Bạch Ly Mạt chưa từng gặp ánh mắt thuần túy như vậy của một người, nhìn máu tươi liên tục tuôn ra này, anh ta đột nhiên có một loại suy nghĩ đáng sợ, sợ cô thật sự muốn chết đi rồi, anh ta sẽ không nhìn thấy ánh mắt tinh khiết như vậy nữa.

Tống Vĩnh Nhi mở to miệng, hổn hển thở, lại không kịp nói gì, hai mắt tối sầm, cơ thể nghiêng một cái.

Nửa giờ sau.

Lúc cô tỉnh lại, cô vẫn đang nằm trên ghế quý phi.

Cổ tay trái đã được băng bó kỹ, bọc mấy tầng băng gạc, hai con mắt lo lắng của Bạch Ly Mạt nhìn chằm chằm cô, thấy ánh mắt như hồ nước thu nhẹ nhàng chớp động, anh ta lập tức vui vẻ cười ra tiếng: “Em thế nào rồi?”

Tống Vĩnh Nhi nhìn anh ta, trong lòng là tuyệt vọng vô cùng.

Yên tĩnh nằm, còn chưa nói gì, nước mắt đã rơi xuống.

Bạch Ly Mạt vội vàng đưa tay lên lau cho cô, nhẹ giọng nói với cô: “Tống Vĩnh Nhi, em đừng khóc, tôi không làm vậy với em, tôi không đụng vào em.”

Con ngươi của cô hiện lên nghi hoặc, hai tay đặt bên người mình, phát hiện quần ngủ của mình đã được mặc lại. Cô dùng tâm cảm nhận, bên dưới không có cảm giác khác thường hay đau đớn nào.

Trong lòng không khỏi mừng rỡ!

Nàng vẫn lần tiểu ngoan của chú, vẫn còn trong sạch!

Bạch Ly Mạt không hề động vào cô, lại còn băng bó cổ tay cho cô!

Ánh mắt có mấy phần tính toán, cô chảy nước mắt nhìn anh ta: “Cảm ơn anh!”

Cám ơn anh ta không động vào sự trong sạch của cô.

Bạch Ly Mạt cho tới bây giờ chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy, cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có cách nghĩ như vậy. Thế giới của cô vô cùng thuần khiết, dường như không phải để một người đàn ông phức tạp như anh ta nhiễm vào.

Bạch Ly Mạt đột nhiên cảm tháy mình quá nhiều kinh nghiệm, quá phức tạp, cho nên có chút không xứng với cô.

Mặc dù là thiên chi kiều tử, anh ta cũng không biết sao lại có ý nghĩa như vậy.

Yên lặng ngước mắt lên nhìn cô nhóc đáng yêu này: “Em rất thương anh ta? Dù là phải đi tìm chết, cũng phải bảo vệ thân thể vì anh ta?” Tống Vĩnh Nhi vẫn khóc: “Tôi yêu anh ấy, trên đời này cũng sẽ không có người đàn ông nào yêu tôi như anh ấy.”

“Nếu như tôi có thể tốt hơn anh ta, càng yêu em hơn anh ta thì sao?”

“Không thể! Tình yêu anh ấy đối với tôi, là sâu nặng nhất thế giới này, không có ai có thể yêu tôi hơn anh ấy, sẽ không!”

“Em là bởi vì anh ta yêu em, đối tốt với em, mới yêu anh ta, đối tốt với anh ta?”

Bạch Ly Mạt rất là không cam lòng.

Người phụ nữ tốt như vậy, nếu như là của anh ta, thì tốt đến chừng nào?

Nếu như anh ta cũng có một người phụ nữ như vậy, vậy thì anh ta nguyện ý vứt bỏ hậu cung 3000 người chỉ duy độc sủng cô.

Tống Vĩnh Nhi lắc đầu: “Tôi yêu anh ấy, tôi có thể vì anh ấy mà vào nước sôi lửa bỏng làm bất kỳ chuyện gì, tôi nhớ anh ấy, tôi rất nhớ rất nhớ anh ấy, tại sao anh lại bắt tôi đi, hu hu ~ nếu không chúng ta có thể tổ chức tiệc mừng trước mặt bạn bè người thân, hu hu~ lễ phục của tôi rất đẹp, ba mẹ tôi rất vui mừng, ông chú cũng rất hạnh phúc~!”

Anh ta để cô tùy ý nói xong, giúp cô lau đi nước mắt trên mắt cô.

Cô nhìn anh ta, khẩn cầu: “Anh thả tôi ra đi? Trong lòng tôi, cả đời này chỉ chứa được một người đàn ông! Không có anh, anh căn bản không yêu tôi, anh bắt tôi đi cũng là vì có mục đích, không phải sao? Hu hu~ ”

Anh ta thầm thở dài, nhưng lại không nói.

Anh ta thừa nhận lúc đầu dẫn cô đi là có mục đích, nhưng mà bây giờ, anh dường như muốn phải chăm sóc đối đãi tốt với người con gái này.

Anh ta vĩnh viễn không thể nào quên được nỗi hận thuần khiết trong mắt cô, đó là bởi vì trong lòng cô tràn đầy tình yêu thuần túy với người đàn ông kia.

Anh ta rất muốn, trên đời này có một người phụ nữ thuần túy yêu mình như vậy, nhưng mà những người phụ nữ kia của anh ta, không một người nào, không ai đẹp đẽ thuần khiết như cô vậy!

“Tôi đã đồng ý mang lại hạnh phúc cho anh ấy , hu hu ~ anh ấy cũng đã nói, chỉ cần tôi ở bên cạnh anh ấy, anh ấy sẽ hạnh phúc, nhưng mà bây giờ tôi lại rời xa anh ấy, bởi vì anh bắt tôi đi, hu hu ~ tôi rất nhớ anh ấy ~!”

Tống Vĩnh Nhi khóc rối tinh rối mù.

Anh ta cuối cùng cười cười với cô, nói: “Được rồi, em lau nước mắt đi, nghỉ ngơi một đêm cho tốt, buổi sáng mai tôi sẽ sắp xếp người đưa em xuất cung, đưa em về Ninh quốc, cho em trở lại bên cạnh anh ta, được chưa?”

Cô không dám tin nhìn anh ta:”Thật?”

Bạch Ly Mạt nhìn cô một cái thật sâu, cười nhạt một tiếng: “Thật!”

Anh ta giúp cô kéo chăn lên, lại ôn nhu nói: “Bây giờ tôi phải đi đặt vé máy bay cho em, sắp xếp chuyện em xuất cảnh, em cứ an tâm nghỉ ngơi trong này, muộn rồi tôi sẽ không đến nữa, Tống Vĩnh Nhi, ngủ ngon!”

Nói xong, anh ta xoay người bước đi để lại hai cung nữ chăm sóc cô.

Tống Vĩnh Nhi lẳng lặng nằm, nhìn anh ta rời đi, nhìn cửa phòng đóng lại, trong lòng cũng không tính toán gì hơi nghi hoặc, nhưng mà cô uất ức, cô nhớ chú, cô lại như thế nào, chỉ số thông minh vẫn phải cô. Anh ta nói thả cô, cái này căn bản không có khả năng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK