Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 157: TẮM
Lời nói của Lạc Kiệt Hy khiến toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh đến không tưởng nổi!
Lăng Ngạo đột nhiên cũng không động đũa nữa.
Anh đã ăn cơm tối rồi, muốn ăn một bát nữa, có điều đã nổi giận với Lạc Kiệt Hy, cũng chỉ là muốn nếm thử tay nghề của cô nhóc này.
Nhìn thấy hương thơm của cái chén tản ra bốn phía, trong đầu lại nhớ đến lúc ngày hôm qua ở trong bệnh viện, hình ảnh mà anh với mẹ nhìn xa xăm như thế, đột nhiên trái tim của anh trở nên mềm mại.
Anh nhìn cô cười khẽ, nói: “Tìm bình giữ nhiệt đến đây, mang cái bát này của tôi cho bà ấy.”
“Không không không, con cứ ăn cái của con đi, lấy cái của ta là được rồi.”
“Ông cứ ăn cái của ông đi, tôi nói chuyện với vợ chưa cưới của tôi, ông đừng có xen lời.”
“Ta đây cũng là đang nói chuyện với con dâu tương lai của mình, con cứ ăn cái của con đi, lấy cái bát này của ta là được rồi.”
“Cơm tối ông còn chưa ăn, cậy mạnh với tôi để làm gì.”
“Ta có đói một bữa cũng không sao cả.”
“Ông ngậm miệng lại đi.”
“Ta…”
Lăng Ngạo quát một tiếng, lúc này Lạc Kiệt Hy mới im miệng lại.
Có điều, sau khi không khí yên tĩnh trôi qua không bao lâu, ông ta hơi kinh ngạc mà phát hiện: “Con, con đây là đang quan tâm ta chưa ăn bữa tối hay sao?”
Đứa nhỏ này là đang lo lắng cho sức khỏe của ông hay sao?
Lăng Ngạo cũng không mở miệng, chỉ là ném cho ông ta một ánh mắt giống như là đang nhìn một Ham Tử, nói với Tống Vĩnh Nhi: “Bé ngoan, đi, đi lấy cái bình giữ ấm kia đến.”
Tống Vĩnh Nhi đã bó tay rồi.
Cô đứng dậy nói với anh: “Nấu thêm một bát mì nữa cũng không khó, hai người đây là đang làm cái gì đây. Hai người cứ ăn đi, em lại đi nấu một bát nữa cho hai người đem đi là được rồi, để một người phụ nữ ưu nhã mà cao quý như phu nhân Nguyệt Nha ăn nước bọt của hai người đàn ông các người, hai người nghĩ như thế nào vậy?”
Lăng Ngạo: “…Bé ngoan vất vả rồi.”
Lạc Kiệt Hy: “Cô Tống đã vất vả rồi.”
Lúc Tống Vĩnh Nhi sắp đi vào phòng bếp, Lăng Ngạo bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó rồi lại nói thêm một câu: “Bé ngoan, lại làm thêm một bát bưng ra nữa đi.”
Lạc Kiệt Hy nghe không hiểu, còn Tống Vĩnh Nhi thì lại cười.
Cái ông chú này à, rất là ác miệng, nhưng mà mạnh miệng vậy chứ mềm lòng.
Một người đàn ông như vậy, nếu anh thực sự trở thành hoàng đế trong tương lai, anh sẽ rất quan tâm đến những người dân của mình!
“Biết rồi!Phú Nhất đại nhân cũng chưa có ăn đâu mà nhỉ! Rất nhanh rất nhanh thôi!”
Cô nhóc này cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa cười, quơ quơ tay ra phía sau lưng, dáng vẻ vui mừng hớn hở kia cực kỳ giống như ánh nắng, trông rất ấm áp.
Lạc Kiệt Hy mỉm cười, cầm lấy đũa lên tiếp tục ăn.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói cái gì cả.
Tống Vĩnh Nhi mang lên sáu bảy món đồ ăn chua, Lạc Kiệt Hy hạ đũa gắp một miếng dưa leo muối, nếm nếm thử, lại gắp đũa thứ hai.
Toàn bộ quá trình Lăng Ngạo đều không ăn thức ăn chua.
Hai người ăn đến nỗi trong chén không còn thừa một giọt canh nào, tự mình lau miệng, ngồi đó, ai cũng không thèm để ý tới ai.
Cô nhóc rất nhanh liền đi ra, cô nhìn thấy bầu không khí giữa hai ba con này hình như đã tốt hơn so với lúc trước, cô mỉm cười đưa hai cái bình giữ ấm qua, nói: “Bệ hạ, mì ở đây nè, thời gian cũng không còn sớm nữa, về sớm một chút nghỉ ngơi thôi.”
Lạc Kiệt Hy hít sâu một hơi, lại sâu sắc liếc nhìn con trai nhà mình.
Trong nháy mắt mà ông ta đứng lên, ông ta nói: “Tiểu Ngạo, rất nhanh thôi, ta sẽ khiến cho con cam tâm tình nguyện trở về cùng với ta, con lại cho ta một cơ hội đi.”
Lăng Ngạo không nói chuyện.
Lạc Kiệt Hy đi ra cổng, Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo không xa không gần theo sát ở phía sau.
Biểu cảm của Lăng Ngạo ai oán, bởi vì trông như vậy giống như là anh đang tiễn Lạc Kiệt Hy đi vậy.
Nhưng mà Tống Vĩnh Nhi vừa trừng mắt một cái thì anh lập tức ngoan ngoãn.
“Phú Nhất đại nhân.”
Tống Vĩnh Nhi kêu một tiếng.
Lúc này Phú Nhất đang bước từ trong nhà ra, nhìn thấy bọn họ, tao nhã lễ phép gọi: “Cậu tư, cô Tống.”
Ông ta nhìn thấy thứ mà Lạc Kiệt Hy đang cầm trong tay, có chút kinh ngạc, nhưng mà rất vui vẻ tiến lên nhận lấy hai bình giữ nhiệt.
Lạc Kiệt Hy xoay người lại, trước khi đi thì nói với Tống Vĩnh Nhi: “Cô Tống à, cảm ơn cô đã khiến cho nó thấy hạnh phúc.”
Tống Vĩnh Nhi sững sờ, lại cười cười: “Bệ hạ, sau này có cơ hội thì tới đây chơi nhiều thêm một chút đi.”
Lạc Kiệt Hy cười gật đầu: “Được rồi.”
“Bệ hạ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tống Vĩnh Nhi mở cửa ra, đưa mắt nhìn Lạc Kiệt Hy và Phú Nhất bước ra ngoài.
Cô cố ý tránh người qua bên cạnh, để cho Lăng Ngạo có thể nhìn rõ được bóng dáng hai người bọn họ lặng lẽ rời đi trong bóng đêm.
Khi chiếc xe Bentley kéo dài màu đen kia hoàn toàn biến mất ở trong sân, lúc này Tống Vĩnh Nhi mới khép cửa nhà lại.
Cô đi qua cúi đầu xem xét, Ham Tử vẫn còn đang rất thành thật mà nằm sấp ở đây.
Bọn người Khúc Thi Văn đều đã đi ra ngoài rồi, một mặt lo lắng nhìn Lăng Ngạo.
Tống Vĩnh Nhi lại cười cười khoát khoát tay ra hiệu với bọn họ: “Không sao không sao đâu, bọn em đi lên xem tivi đây, mọi người cứ tự nhiên đi.”
“Cậu Tư, cô Tống, hai người ngủ ngon!”
“Cậu Tư, cô Tống, hai người ngủ ngon!”
Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo từ trong thang máy đi về phòng ở lầu hai.
Cô ngồi ở cạnh giường đối mặt với anh, hai tay đang đặt trên chân của anh, nói rất nghiêm túc: “Thuận theo tự nhiên là tốt rồi, không cần phải nghĩ nhiều quá, những thứ trong quá khứ không có được, chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng mà sẽ có một ngày sẽ gặp được mẹ, cũng sẽ gặp được ba, đây chính là một chuyện tốt.”
Lăng Ngạo nhìn cô, cả nửa ngày cũng không nói chuyện.
Cô cho là anh đang tức giận, bĩu môi nói: “Em là nữ chủ nhân của chỗ này nha, lần đầu tiên ba chồng tới đây, em cũng không thể nào để ông ấy đứng cánh cửa được chứ? Lần trước ba mẹ em tới đây, mặc dù là anh tức giận nhưng mà cũng đưa sandwich và sữa bò cho bọn họ đó. Ba chồng của em thế nhưng là bệ hạ, đương nhiên không thể đánh đồng với nhau được, cho nên em mới để cho bọn họ vào, nấu cho bọn họ bát mì cũng đâu có quá đáng đâu. Ông ấy cũng chưa có ăn cơm tối mà, vậy mà đã mong chờ đến đây gặp anh, anh không thấy cảm động hả?”
Lăng Ngạo vẫn nhìn cô như cũ mà không nói chuyện.
Tống Vĩnh Nhi nâng mặt của anh lên, hôn một cái ở trên trán của anh rồi nói: “Ngoan nha, em cũng là vì muốn tốt cho anh thôi! Chẳng lẽ anh không nhìn ra được nỗi khổ của ba anh hay sao, không thể nào ít hơn so với mẹ của anh đâu. Vẫn cứ luôn không biết, lúc biết rồi mà phát hiện trong mấy năm qua mình cũng chưa hề làm cái gì cả, cảm giác như vậy thật là tàn nhẫn, em cũng không đành lòng.”
Thấy hai mắt của cô đã ngấn ngấn lệ, lúc này Lăng Ngạo mới giữ chặt tay của cô, Anh nói: “Anh phát hiện hình như là anh đã yêu đúng người, cũng đã cưới đúng vợ.”
Hai gò má của cô đỏ lên, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, kinh ngạc hô lên một tiếng: “A!”
“Sao vậy?”
Anh khẩn trương nâng mặt của cô lên, hết nhìn chỗ này rồi lại nhìn chỗ kia, sợ là cô thấy không thoải mái.
Cô lại xin lỗi mở miệng nói: “Lúc nãy ở trong phòng bếp em sợ mọi người chờ thấy sốt ruột, cho nên lúc nấu mì em cũng rất vội vã, em đã quên rửa tay rồi, trước đó em còn ôm Ham Tử nữa.”
Lăng Ngạo: “…”
Một cảm giác buồn nôn xông lên từ dưới đáy lòng, nhưng mà sau khi anh phát giác được trong đôi mắt của cô nhóc này lóe lên một tia gian xảo rồi biến mất, sau đó anh liền yên ổn lại.
Thật là một người lắm trò mà!
“Anh muốn đi tắm, lúc nãy em đã nói với bọn họ chúc bọn họ ngủ ngon, bây giờ đoán chừng bọn họ đều đã ngủ rồi, em tắm cho anh đi.”
Anh nói một hơi, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô.
Mặt Tống Vĩnh Nhi tái mét: “Em tắm cho anh á?”
Anh gật đầu, dường như là rất chân thành mà nhìn cô: “Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, không phải sao?”
Chân của anh không tốt, hai người bọn họ là một cặp vợ chồng phải đùm bọc với nhau trong lúc hoạn nạn, giúp anh tắm rửa chính là trách nhiệm thuộc về cô.
Trong con ngươi của Tống Vĩnh Nhi lộ ra vẻ hiểu rõ, cũng không dùng dằng làm gì, cô gật gật đầu: “Được thôi, để em tắm cho anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK