Nhiều ngày như vậy, Cố Duyên cố gắng không khóc, nhưng vào lúc này nước mắt lại rơi xuống.
Cô không phải khóc vì bản thân, cũng không phải khóc vì sự mất tích của Lăng Ngạo.
Cô ta chỉ buồn bã mà nghẹn ngào nói: “Nhưng, chúng ta lát nữa trở về, phải nói làm sao với mợ chủ?”
Cố Duyên đầu tiên nghĩ tới Tống Vĩnh Nhi.
Cô gái 18 tuổi thông minh lanh lợi, xinh đẹp đáng yêu, cả ngày đều mơ giấc mơ đẹp trong lâu đài của mình.
Nghi vấn của Cố Duyên, không có ai có thể trả lời được.
Mà tình trạng của Cố Âm không thể trì hoãn được nữa, mọi người chọn chia ra hai đường, một nhóm trở về thay quần áo trước, thông báo cho Tống Vĩnh Nhi, một nhóm khác túc trực bên Cố Âm, đưa cô ta đến bệnh viện.
Một lúc sau—
Tống Vĩnh Nhi ngồi ở trong phòng ngủ của mình, xuyên qua cửa sổ lớn, cô tận mắt nhìn thấy mặt trời mọc.
Những con hải âu bay lượn, ánh sáng rạng rỡ in trên nền gấm, thật đẹp.
Khi ông chú rời đi đã nói với cô, cố gắng ăn cơm, ngủ cho ngon, đợi anh trở về.
Nhưng cô sẽ không nói cho bất kỳ ai, từ sau khi anh rời khỏi, cô luôn nhìn ra cửa sổ chờ đợi.
Cô không rõ trong cổ mộ sẽ gặp phải những khó khăn nguy hiếm gì, nhưng cô tin tưởng ông chú như vị thần của cô sẽ lật ngược tình thế, chiến thắng mọi thứ!
Cứ ngồi ở đó như thế, một tay chống cằm, nhìn ngôi sao trên bầu trời, nhìn những đám mây trên bầu trời, từ khi sắc trời tối tăm đến khi nhìn thấy màu xanh thẳm, lại từ màu xanh thẳm đến ngày mai.
Đợi mãi đợi mãi, mặt trời mọc lên không bao lâu, trong cửa viện vang lên tiếng gầm rú từ động cơ của những chiếc xe việt dã!
Cô vui vẻ từ trên bệ cửa nhảy xuống, xỏ dép từ trong phòng chạy ra ngoài!
Khi Trần An dẫn một nhóm người xuất hiện ở trong đại sảnh, Tống Vĩnh Nhi vừa hay từ trên lầu chạy xuống!
Cô nhìn quần áo phòng hộ dính đầy bụi bặm của bọn họ, nhìn trái, nhìn phải, không có phát hiện Lăng Ngạo!
Thấy sắc mặt của Trần An rất không tốt, trong lòng cô xuất hiện dự cảm không tốt.
Nuốt nước bọt, cô cố gắng mỉm cười: “Gặp được Cố Duyên rồi chứ?”
Cổ họng của Trần An đắng nghét, gật đầu: “Cậu Nghê đưa em ấy đến bệnh viện rồi, cả người bên trái của em ấy lúc cứu Cố Âm bị bỏng.”
“Nghiêm trọng không?”
Tống Vĩnh Nhi vội xông tới, vừa muốn chạm vào Trần An, Trần An lại bị dọa lùi lại một bước: “Mợ chủ! Trên người chúng tôi có chất hóa học, không sạch sẽ.”
“Vậy ông chú có phải bị thương rồi không? Anh ấy ở bệnh viện nào?”
Mắt của cô lập tức đỏ lên, ngoảnh đầu nhìn đôi dép lê của mình, vội vàng chạy sang một bên, từ trên tủ giày ở cửa lấy ra một đôi thể thao đi vào, lại vội vàng quay trở lại, nhìn Trần An: “Chúng ta mau đi xem xem! Ôi? Anh ấy bây giờ nhất định bị thương rất nghiêm trọng phải không?”
Ông chú thích cô như vậy, thương cô, nhớ nhung cô, mọi thứ chỉ cần ông chú vẫn có thể chống đỡ được, anh nhất định sẽ trở về nhìn cô trước mới đi đến bệnh viện.
Cô tin, ông chú của cô chính là yêu cô sâu đậm như thế!
Trần An thấy Tống Vĩnh Nhi đã lo lắng đến mắt đỏ hết lên, anh ta lại như khúc gỗ không biết nói chuyện.
Lúc này, Thanh Ninh với Trần Tín cũng từ trên lầu một mạch lao xuống, bọn họ phát hiện thiếu một nửa người, đều rất ngạc nhiên!
Trần Tín bước tới truy hỏi: “Cậu tư đâu?”
Một giây sau, các chiến sĩ đồng loạt quỳ xuống trước Tống Vĩnh Nhi!
Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy trời đất quay vòng, suýt nữa đứng không vững!
Thanh Ninh mau chóng bước tới đỡ cô: “Chị dâu!”
Chỉ nghe thấy một chiến sĩ trong đó nói: “Tất cả bảo vật trong cổ mộ đều bị Lăng Vân chuyển đi từ trước rồi, điện hạ cũng bị Lăng Vân dẫn vào con đường bí mật, đợi khi toàn bộ chúng tôi đuổi ra ngoài thì đã không tìm được điện hạ nữa.”
Trái tim của Tống Vĩnh Nhi đều bị người ta bóp nát, trở thành bong bóng…
Cô dùng sức bóp chặt trái tim, không dám tin: “Anh ấy… mất tích?”
Trần Tín thật sự sắp suy sụp rồi: “Cậu tư rơi vào trong tay Lăng Vân, còn có thể sống tốt sao?”
Thanh Ninh cũng không thể tiếp nhận: “Các anh nhiều người như vậy đều là bù nhìn sao? Tại sao không phải các anh theo Lăng Vân biến mất, mà lại là anh họ với Lăng Vân biến mất chứ? Các anh không biết thân phận của anh họ sao? Anh ấy nếu như có chuyện gì, chúng ta chết một ngàn lần một vạn lần cũng không thể đền tội.”
Các chiến sĩ đồng loạt quỳ ở đó, không dám lên tiếng, không dám động đậy.
Trần An cũng không dám nhìn gương mặt gần như trong suốt của Tống Vĩnh Nhi, khàn khàn nói: “Cố Âm chính là con gái của Lăng Vân, đã chắc chắn rồi, cô ta bây giờ ở trong tay của chúng ta, cho nên trông chừng kỹ Cố Âm, sẽ có cơ hội cứu cậu tư trở về. Nhất định có thể.”
Nước mắt của Tống Vĩnh Nhi cuối cùng cũng rơi xuống.
Đầu óc kêu ong ong, cô mau chóng xoay người đi, đưa một tay che mặt của mình, quay lưng với tất cả mọi người mà khóc.
Cô căn bản không quan tâm hình tượng quốc mẫu tương lai gì đó nữa.
Ông xã không thấy đâu rồi, rơi vào trong tay giặc sống chết không rõ, cô còn không thể khóc hay sao?
“Chị dâu, chị đừng lo lắng, nhất định sẽ cứu anh họ trở về!” Thanh Ninh cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, vỗ nhẹ lưng cô nói lời an ủi.
Một lúc lâu sau, Tống Vĩnh Nhi nâng cằm lên, hít sâu một hơi.
Xoay người lại, đôi mắt đỏ au trông rất đáng thương vô lực, giống như chú thỏ trắng, ương ngạnh ra lệnh cho bọn họ: “Bây giờ! Các anh bắt buộc phải nghe lời của tôi!”
Vì thế, trong đại sảnh vang lên một tiếng hô xuyên thấu trời xanh: “Xin theo lời của Hoàng tử phi!”
Tống Vĩnh Nhi nói: “Về phòng! Tắm rửa! Thay quần áo! Ra ngoài ăn sáng! Nửa tiếng sau tập hợp trong sân, đến bệnh viện đổi ca cho những động đội còn mặc quần áo phòng hộ trở về!”
Cô xoay người nhìn vào Trần An và Trần Tín, nói: “Cầm bản đồ! Lên mạng tra! Gọi điện thoại hỏi! Mặc kệ dùng cách gì, mau chóng tìm ra tất cả các đảo hoang giữa Hoa Kỳ Quốc và Ninh Quốc! Phải tìm nơi có khí hậu và địa lý nhất là nơi thích hợp nuôi cá sấu, còn có nơi chặn được tín hiệu tìm kiếm!”
Mắt của Trần An với Trần Tín sáng lên: “Được!”
Mọi người tản đi, Tống Vĩnh Nhi với Thanh Ninh đứng ở trong đại sảnh.
Thanh Ninh lo lắng cảm xúc của Tống Vĩnh Nhi, nhưng cũng hiểu nên để cô yên tĩnh một mình, vì thế lẳng lặng đứng ở một bên.
Tống Vĩnh Nhi lại nhắm mặt lại.
Đầu óc của cô nhanh chóng phân tích: Lăng Vân mang theo nhiều đồ bồi táng trong mộ như thế, nhiều bảo vật như thế, còn muốn mang theo Lăng Ngạo, còn vứt lại Cố Âm, vậy thì ông ta nhất định không đi xa!
Đôi mắt lưu ly mau chóng mở ra, cô lao đến chân cầu thang hô lớn một tiếng: “Duyên Duyên lần trước không phải nói, Lăng Vân hình như có lực lượng quân đội giúp đỡ sao? Bạch Ly Mạt ở biên giới Hoa Kỳ Quốc đã thành lập quân đội! Giữa anh ta với Lăng Vân còn có một thỏa thuận về bảo vật bồi táng! Lần này trộm mộ căn bản là một âm mưu, là bọn họ câu kết đoạt lấy bảo vật, còn muốn bắt cóc ông chú, đây là một mũi tên trúng hai đích!”
Sau khi Tống Vĩnh Nhi bị Bạch Ly Mạt bắt cóc thì luôn thấp thỏm bất an, không biết ông chú làm gì với anh ta, cũng không biết Bạch Ly Mạt lúc nào sẽ đến trả thù!
Thì ra chuyện của Bạch Ly Mạt không phải chấm dứt rồi, mà anh ta sớm đã cấu kết với Lăng Vân, ở đây đợi ông chú rồi!
Trần Tín mau chóng từ trên lầu lao xuống!
Tống Vĩnh Nhi nhìn chằm chằm anh ta, bị dọa sợ đến mức gần như sắp khóc: “Bọn họ quá gian trá, tuyệt đối sẽ không để ông chú sống trở về!”