Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 424: SÍNH LỄ

Nghê Tử Dương thấy cháu nội niềm nở như vậy thì chỉ mỉm cười dịu dàng, khắp người ông có một khí chất trong sạch và cao quý, làm sự lo lắng của Nghê Chiến tan biến đi.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của ông nội, Nghê Chiến tự nhiên lại cảm thấy bất an.

“Nếu như trong chuyện làm ăn mà con cũng có tâm tư như vậy thì ông nội không cần lo cho con nữa rồi!” Một câu nói nhìn thấu Nghê Chiến.

Anh cười hihi, có chút lúng túng, nhưng mà rất nhanh Nghê Tử Dương lại nói: “Cũng may có cô gái như Cố Duyên ở bên cạnh giúp đỡ, dù sao cũng làm ông yên tâm hơn rất nhiều.”

Mắt Nghê Chiến sáng rực lên, Cố Duyên ở bên cạnh cũng thở dài nhẹ nhõm.

Lạc Thiên Lăng cũng mỉm cười, ông ngước lên nhìn, thấy Yến Bắc cũng hơi lo lắng.

Thân là trưởng bối quan tâm chuyện hôn sự của con cái đời sau cũng là chuyện thường tình.

Lạc Thiên Lăng cũng có kinh nghiệm trong chuyện này, ông mỉm cười, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện với Cố Duyên: “Nha đầu, ông nội Nghê của cháu không phải là loại người thích nói ngọt, cho nên ông ấy đã khen cháu rồi, tuyệt đối không phải là do nể mặt ai đâu, mà do cháu thật sự là người tốt.”

Cố Duyên vừa mừng vừa lo: “Đại đế Thiên Lăng quá khen rồi ạ!”

“Không phải, cháu còn nhỏ mà đã có dũng có mưu, tâm tư lại tỉ mỉ, nghĩ rất nhiều cách để mọi chuyện được hoàn hảo, bản tính lại lương thiện, có người cháu dâu như cháu, chỉ sợ ông nội Nghê đây đốt đèn lồng đi tìm cũng khó tìm ra.”

Lạc Thiên Lăng khen xong thì Yến Bắc mới thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn chủ của mình cũng có chút cảm kích.

Ông biết Kiều Trạm Đông coi thường nhà bọn họ vì làm ngự thị, về chuyện này, Yến Bắc không hề tự ti, cũng không tức giận, chỉ lo là sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của các con.

Những người như Nghê Tử Dương sáng suốt đến mức nào, Lạc Thiên Lăng rõ ràng là giúp Yến Bắc, ông sao lại có thể không nhìn ra được, chỉ là ông cũng thích những cô gái như Cố Duyên. Không chỉ ông thích, đến cả Nghê phu nhân sau khi nghe chuyện của Cố Duyên cũng thích theo, thậm chí còn nhắc mãi tận mấy ngày, còn bảo Nghê Tử Dương nghe ngóng một chút có phải bọn họ ở Hoa Kỳ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi không, có an toàn cứu được Cố Duyên về không.

Nghê Tử Dương đang định mở miệng thì phía nhà bếp vang lên những âm thanh như tiếng dế kêu vô cùng bận rộn.

Nghê phu nhân dẫn theo một đoàn người bưng khay lên, mùi thơm nồng nàn của rượu thấm vào ruột gan bay khắp mọi ngóc ngách của phòng khách, đó là mùi mà Lăng Ngạo thích nhất.

Anh lập tức bước về phía trước, bưng cái khay trong tay Nghê Phu Nhân: “Bà ngoại!”

Chỉ gọi một câu như vậy cũng làm Nghê phu nhân rơi những giọt nước mắt vui mừng.

Đêm qua bà mới biết cháu ngoại sắp về, biết cháu ngoại thích ăn món này nên đem tất cả rượu nếp còn sót lại trong nhà ra, còn đích thân nặn bánh trôi, mỗi viên bánh trôi đều tràn đầy tình thân mà thành.

Nghê phu nhân thấy đứa trẻ cao lớn trước mặt, bà bịt miệng và nhất thời không để ý đến Lạc Thiên Lăng, sau khi lau nước mắt mới nhanh chóng đi theo anh ân cần hỏi: “Chân có còn đau không? Sức khỏe tốt lên rồi chứ? Lần này ra ngoài có bị thương không?”

Lăng Ngạo đặt khay xuống rồi quay lại nhìn Nghê phu nhân: “Bà ngoại, cháu không sao hết, cả Nghê Chiến cũng được an toàn về nhà rồi đây! Bà ngoại, bà đừng khóc, sau này cháu sẽ sống rất hạnh phúc, cháu sắp làm bố rồi!”

Nước mắt của Nghê phu nhân càng rơi lã chã, bà lại hỏi: “Nguyệt Nha đã thấy dáng vẻ con đứng dậy bước đi chưa?”

Sắc mặt của Lăng Ngạo hơi chùng xuống, nụ cười cũng thu về vài phần: “Vẫn chưa ạ!”

Nghê Tử Dương lập tức đứng dậy rồi kéo vợ mình ngồi xuống chỗ trước mặt, đưa tay lau đi giọt nước mắt cuối cùng trên má bà rồi nhẹ nhàng quở trách: “Sao bà lại khóc nữa, mắt đã không ổn rồi, khóc nữa thì lại nhìn không rõ đâu!”

Nghê phu nhân đang định nói gì đó, lúc này mới thấy Lạc Thiên Lăng ngồi ở đối diện, bà sững sờ một lúc lâu mới thấp thỏm nói: “Anh Thiên Lăng! Trời ơi, trí nhớ này của em, đã quên rồi, anh Thiên Lăng…”

“Không sao, không sao!”

Lạc Thiên Lăng cười lòa xòa, ông lắc đầu: “Dương Dương à, gặp được em và đám trẻ, anh mới biết chúng ta đã già rồi, bây giờ trời đất là của lớp trẻ rồi.”

“Làm gì có! Hoàng gia gia cho dù không ra khỏi cửa cũng hiểu rõ được chuyện thiên hạ! Thiên hạ này rõ ràng vẫn là của hoàng gia gia!”

Cái miệng nhỏ của Tống Vĩnh Nhi rất ngọt, khen ông nội xong sợ ông ngoại đố kị lại khen ông ngoại: “Ông ngoại cũng rất uy phong sáng suốt, có một không hai! Anh Nghê Chiến vẫn chưa học xong nghề đâu, nhà họ Nghê vẫn phải dựa vào một tay ông chống đỡ!”

“Ha ha ha ha.”

“Ha ha ha.”

Không chỉ có Lạc Thiên Lăng và Nghê Tử Dương bị dỗ ngọt đến mức rất vui vẻ, đến cả mọi người trong phòng đều cười lớn theo.

Ai nấy đều nhìn ra, sự thay đổi trên người Lăng Ngạo có quan hệ rất mật thiết với Tống Vĩnh Nhi. Cô chính là mặt trời nhỏ của anh.

Mọi người đều bưng bánh trôi rượu nếp, vừa ăn vừa trò chuyện, ánh sáng mùa xuân đang nhảy múa, mùi thơm mê lòng người, nhẹ nhàng ủ lên men rượu trong tim mỗi người.

Lạc Thiên Lăng cuối cùng cũng đổi chủ đề: “Tuy là tình hình của Kiệt Hy và Nguyệt Nha đã như vậy rồi, nhưng mà chuyện đám cưới của chúng nó, nhà họ Lạc cũng không thể giản lược đi được, nếu như em không có yêu cầu gì, anh cũng ái ngại lắm, cho nên Tử Dương, Dương Dương à, vợ chồng em cũng đừng cảm thấy ngại, cũng đừng thấy khó khăn gì cả, giữa chúng ta không cần khách sáo, theo phong tục những lễ nghi nên có, chúng ta vẫn phải làm.”

Vợ chồng Nghê Tử Dương im lặng một lúc, hai người thương lượng rất lâu vẫn là không biết cần có gì.

Sính lễ là cần phải có, nhưng họ không thiếu gì cả.

Nếu như lấy tiền, dù nhiều hay ít thì cũng là không phù hợp.

Lúc này, Lăng Ngạo mỉm cười nói: “Ông bà ngoại, cháu nghĩ ra một thứ, hai người yêu cầu hoàng gia gia thứ này đi!”

“Cái gì?”

Ánh mắt của mọi người dồn về phía Lăng Ngạo, Lăng Ngạo sâu sắc nói: “Xin một kim bài miễn tử, tương truyền đời đời cho con trai nhà họ Nghê có thể bảo vệ tính mạng cho một người.”

Lời này vừa nói ra thì biểu cảm của mọi người đều không giống nhau.

Lăng Ngạo nói tiếp: “Tiền bạc châu báu, phong hầu bái tướng, đều không vô giá như một sinh mệnh, bây giờ mấy đời huyết thống gần đây, tất nhiên là tình cảm tốt đẹp, đối xử chân thành với nhau, nhưng sau này cháu, Nghê Chiến, mối quan hệ sẽ như thế nào cũng rất khó nói, thời đại đang thay đổi, giao tình và ân tình không thể phục chế lại trong kí ức và tình cảm của đời sau, giống như cháu không cần biết trước đây mọi người có sự hiểu lầm gì, nhưng đối với cháu mà nói, cháu sẽ không để Lăng Vân sống đâu.

Ánh mắt của Lạc Thiên Lăng có chút thay đổi, theo phản xạ ông nhìn lên một căn phòng nào đó ở tầng hai.

Lăng Vân vẫn luôn đi theo và vẫn bị giam lỏng, không biện bạch cũng không nói chuyện đã mấy ngày rồi.

Nghê Tử Dương cau mày rồi gật đầu: “Tiểu Ngạo nói đúng, không có gì vô giá bằng sinh mệnh, sính lễ mà nhà họ Nghê muốn chính là cái này, chi bằng để Kiệt Hy ban cho Nghê Chiến một kim bài miễn tử, để Nghê Chiến đời đời truyền lại cho những người con trai nhà họ Nghê.”

“Được.” Lạc Thiên Lăng đồng ý.

“Sau khi ăn cơm trưa xong, anh sẽ về kinh, cháu ngoan lần đầu về cung, các em có muốn đi theo xem xem không? Nhìn xem cảnh tượng con dân Ninh Quốc yêu quý nó?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK