CHƯƠNG 28: NGHE NÓI TÔI KHÔNG YÊU EM, THẤT VỌNG RỒI SAO?
Nếu nói như thế, vừa rồi cô cướp cái ly cà phê của anh đã khiến người khác chấn kinh rồi; nếu nói như thế, vừa rồi cô nói với anh câu đó, toàn thế giới đã yên tĩnh.
Khoảnh khắc đó, câu trả lời không chút do dự của Lăng Ngạo khiến cả thế giới yên tĩnh ra, còn khiến tim của tất cả mọi người đều ngừng đập!
Ít nhất, Tống Vĩnh Nhi không có nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Đầu của cô đang ù dần, chỉ có giọng của anh không ngừng vang lên.
Linh hồn một lần nữa bị anh nuốt chửng, ánh mắt ngây ra.
Khóe miệng của Lăng Ngạo nhếch lên mang theo sự thích thú: “Nhưng, đó chỉ là em cho rằng là vậy. Tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận.”
Mọi người đều ngã ngửa!
Tống Vĩnh Nhi tức đến nỗi muốn ói ra máu!
Siết chặt nắm đấm lại, cô giận dữ xông tới, trực tiếp hướng tới chiếc xen lăn của Lăng Ngạo thì bị Điền Thi Thi ngăn lại!
“Cô Tống, có gì từ từ nói!”
“Nói cái gì chứ? Chú ấy căn bản chính là cố ý! Mỗi ngày nhìn thấy chú ấy thì đều không có chuyện gì tốt cả! Lần não cũng cố ý chọc tôi, cô tránh ra, tôi muốn đánh chú ấy!”
“Cô Tống, cô bình tĩnh lại một chút.”
“Không, tôi nhân cơ hội này đánh chú ấy một trận!”
“Cô Tống!”
Tống Vĩnh Nhi xông lên mà Điền Thi Thi không dám toàn lực ngăn cản nên gương mặt có chút căng thẳng, nhưng sau đó nhìn kỹ lại thì cảm thấy có vài phần buồn cười.
Giọng nói trêu tức lại truyền đến: “Sao hả, thấy tôi không thừa nhận bản thân yêu em thì em thất vọng, phẫn nộ như vậy sao?”
“Chú! Lăng Ngạo! Chú là tên khốn nạn!”
“Cô Tống!”
Một tiếng sau —
Tống Vĩnh Nhi kiệt sức, tay cầm một lý nước táo đỏ, miệng cắn chặt ống hút đợi ở một căn phòng nhỏ trên lầu hai.
Cô không về được rồi.
Bởi vì Lăng Ngạo vừa nãy rất tức giận, thiếu chút nữa thật sự kêu Trần Tín ném Trân Trân từ ban công xuống.
Thật sự biến thái mà, Trân Trân vừa mới sinh, còn là mèo non, trái tim của anh rốt cuộc làm từ cái gì, sao lại ác như vậy!
Cô ngồi trên tấm thảm, cách đó không xa là ổ cho mèo con, Trân Trân sau khi uống no sữa đã nằm ở đó ngủ.
Trước cái ổ nhỏ là cửa sổ hình bầu dục, thông gió, hút ánh mắt trời, có rèm che, khi trời nắng nóng vào buổi trưa thì có thể kéo rèm lại để tránh nhiệt.
Sau lưng của cô là chỗ cho mèo đi vệ sinh.
Giá leo trèo cho mèo con thì đặt bên cạnh cửa sổ, bên trên còn gắn một quả bóng, chỉ là lấy tình trạng của Trân Trân mà nói, còn phải qua một đoạn thời gian nữa, đợi đầu lớn hơn một chút, cơ thể béo lên một chút mới có thể chơi được.
Bất giác, một ly nước táo đỏ đã vào bụng.
Điền Thi Thi đi đến, đứng ở cửa và gõ gõ vào tường: “Cô Tống, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
Tống Vĩnh Nhi ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nói: “Tên khốn đó đang ở dưới sao?”
Sắc mặt của Điền Thi Thi có chút phức tạp, nhưng vẫn dịu giọng nói: “Trước kia, cậu tư đều một mình dùng bữa. Nhưng hôm nay, vẫn là lần đầu tiên cậu tư dùng bữa với người khác. Cô Tống, cô muốn xuống không?”
Bằng một cách nào đó, cơm giận trong bụng lại bị gạt đi bởi hai ba câu của Điền Thi Thi.
Tống Vĩnh Nhi mím mím môi, có chút buồn nhìn cô ta: “Chú ấy, đều ăn cơm một mình sao?”
“Ừm, rất nhiều năm rồi, đều một mình.”
“Ồ.”
“Cô Tống, cô muốn xuống không? Hay là tôi đưa đồ ăn lên đây?”
“Tôi, tôi vẫn là xuống dưới đi!”
“Được.”
Điền Thi Thi đợi Tống Vĩnh Nhi rồi cùng nhau xuống lầu, khi đến đại sảnh lầu hai, cô ta hơi phân vân nhưng rôif cũng quay lại nói với Tống Vĩnh Nhi: “Cô Tống, cậu tư đối với chuyện tình cảm thật ra đặc biệt đơn thuần, so với sự tưởng tượng của cô và tôi đều đơn thuần hơn rất nhiều. Có một số chuyện, có thể bởi vì cậu ấy thiếu kinh nghiệm, cũng thiếu cơ hội ở chung với người khác cho nên khi gặp phải vấn đề, cậu ấy cũng không biết phải làm sao, khi gặp được người mình thích, cậu ấy cũng không biết biểu đạt ra sao. Có lẽ trong lòng của cậu ấy muốn thân cận hơn nhưng mỗi lần như thế lại thường xa cách nhau hơn.”
“Chị Thi, chị nói với tôi những điều này để làm gì?”
Tống Vĩnh Nhi không muốn nghe.
Bởi vì cô càng nghe, trong lòng càng khó chịu, có nỗi buồn nhàn nhạt, cũng biết là vì ai.
Cô không thích cảm giác như vậy, cô chỉ muốn mau chóng về nhà, mau được tắm nặng, về bên cạnh ba mẹ, còn về bên anh Tiểu Long nữa.
Điền Thi Thi nhìn cô, cuối cùng chỉ đành thở dài, đi cùng cô xuống lầu.
Không thể không nói, Tử Vi Cung của Lăng Ngạo thật sự rất lớn.
Vừa nãy cô ở sảnh nhỏ trên lầu hai, Tống Vĩnh Nhi mới phát hiện, thì ra đây là mặt sau của ngôi biệt thự, còn có một căn phòng rất lớn nữa, nhìn thấy giống văn phòng làm việc, lại giống bảo tàng cỡ nhỏ, hơn nữa cả biệt thự được bao quanh bởi cây hoa tử vi.
Cô biết, đó nhất định cũng là chỗ của Lăng Ngạo.
Chỉ là, căn phòng đằng sau đó rốt cuộc là gì?
Cô bất giác thấy tò mò.
Sau khi xuống lầu, đi qua phòng khách là đến phòng ăn, thông qua cửa sổ thủy tinh trong suốt cô nhìn thấy nửa cái sân bóng rổ.
Lần trước cô cảm thấy hoài nghi rồi, Lăng Ngạo không đứng được, sân bóng rổ ở trong vườn dùng để làm gì?
Lẽ nào là đám người Trần An bình thường hay chơi?
Lăng Ngạo sẽ tốt như thế, đặc biệt xây một sân bóng rổ cho thuộc hạ sao?
Anh không cảm thấy buồn sao, nhìn thấy các thuộc hạ chạy nhảy dưới ánh mặt trời, vui vẻ chơi bóng, còn anh chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn!
Tống Vĩnh Nhi càng cảm thấy Lăng Ngạo không đơn giản như những gì đã thể hiện trước mắt mọi người như vậy.
Trên người anh có bí mật.
Đây là sự thật.
Bởi vì ôm Trân Trân cho nên Tống Vĩnh Nhi đã đi rửa tay.
Khi trở lại bàn ăn, cô đã thấy Lăng Ngạo ngồi ở đó rồi, rất yên lặng ngồi đợi cô.
Có chút được sủng mà lo đi tới, cô mỉm cười nói: “Ăn cơm thôi.”
Anh thấy cô ngồi xuống liền khẽ gật đầu, cũng nói: “Ăn cơm thôi.”
Tay nghề của Điền Thi Thi thật sự rất tuyệt, ít nhất Tống Vĩnh Nhi ăn đặc biệt vừa miệng, cô còn phát hiện một chuyện rất có ý nghĩa: Phàm là món ăn cô thích ăn thì Lăng Ngạo đều không thích ăn.
Cho nên, tâm trạng khi ăn của cô luôn rất vui, bởi vì không có ai tranh với cô cả!
Sau khi ăn uống xong xuôi, cô thấy Điền Thi Thi đi đến thu dọn bàn ăn, nhịn không được khen: “Chị Thi, tay nghề của chị quá giỏi, thật sự thật sự quá tuyệt! Tiểu Nhiên Nhiên nhà chị thật có phúc mà!”
Điền Thi Thi cười khúc khích, nói: “Cô thích ăn là được rồi.”
Tống Vĩnh Nhi vốn muốn gọi điện về nhà, nói tình hình của bản thân một chút, xem thử gia đình có đến đón không hay là cô sẽ ở lại đây vài ngày.
Nhưng mà, cô buồn bã nhận ra rằng, lúc đi quá vội cô cái gì cũng không mang theo, quần áo – điện thoai – ví tiền cái gì cũng không có!
Cô bất lực đi đến phòng khách, nhấc điện thoại bàn lên, mới nhấn được hai số thì nghe thấy một tràng âm thanh lộn xộn.
Cô cau mày, nhìn về phía Lăng Ngạo: “Có thể cho tôi mượn điện thoại của anh được không?”
Lăng Ngạo bất động, chỉ nhẹ nhàng mở miệng: “Trên lầu có quần áo, giày dép, đồ dùng cá nhân chuẩn bị sẵn cho em, đều là đồ mới mua.”