Nghê Chiến bị đánh ngất như thế.
Trần An đỡ lấy anh ta, dìu anh ta lên ghế sô pha nằm.
Tống Vĩnh Nhi há hốc miệng, cô ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt rồi đột ngột xoay lưng nhìn bàn tay đang giơ trên không trung của Lăng Ngạo, gương mặt trở nên rất kỳ quái.
“Anh, anh muốn đánh ngất em sao?”
Tống Vĩnh Nhi tức giận đến nỗi tròng mắt muốn lọt ra ngoài.
Lăng Ngạo lập tức rút tay về ngay, gương mặt anh đỏ bừng, tươi cười nói với cô: “Sao lại thế, sao anh lại nỡ đối xử với em như thế?”
Anh bước đến ôm cô vào lòng, cô tức giận đến nỗi đôi mắt đỏ oạch: “Nếu như anh dám đánh ngất em thì cả đời này em cũng sẽ không quan tâm đến anh nữa!”
“Không đâu, sẽ không đâu, anh đảm bảo là không đâu?”
Lăng Ngạo dịu dàng thì thầm vào tai cô, vừa nhân lúc cô không chú ý mà đánh chuẩn vào sau gáy của cô, Tống Vĩnh Nhi khép mắt lại, ngất đi trong lòng anh.
Anh bế Tống Vĩnh Nhi về chiếc giường trong phòng, rồi lại ra lệnh cho Trần An mau chóng gọi điện cho Trần Tín.
Trần An nhanh chóng đứng bên ngoài cửa phòng báo cáo lại: “Cậu tư, Trần Tín nói đã mướn xong nhà mới rồi, đó là một căn nhà kiểu Tây hai tầng gần biển, ngoài cửa có bờ biển, trang thiết bị đều không tệ. Anh ấy đã đặt cọc rồi, đang chuẩn bị cùng Cố Âm đến đón chúng ta đó.”
Lăng Ngạo híp mắt: “Kêu Cố Âm và Thanh Ninh ở lại đó, Trần Tín dẫn người đến đưa Chiến và bé ngoan đi, nhanh tay lẹ chân lên.”
“Dạ.”
Trong chốc lát…
Một binh lính cõng Nghê Chiến, Trần Tín tự mình ôm Tống Vĩnh Nhi, lặng lẽ men theo cánh cửa thoát hiểm ở nhà kho, an toàn rút lui từ tầng 25.
Cùng lúc đó, Cố Duyên đứng trước cửa sổ ở mé phòng mình, cầm kính viễn vọng nhìn qua phía đối diện.
Khi nãy Lăng Vân đã gọi điện đến đây, ông ta trực tiếp hỏi Nghê Chiến đến đây một mình hay là đi cùng với Lăng Ngạo.
Cố Duyên bảo: “Con chỉ nhìn thấy Nghê Chiến, người khác thế nào thì con không biết.”
Lăng Vân lại khẳng định: “Biết Nghê Chiến sang Hoa Kì tìm con, chắc chắn Lăng Ngạo không thể nào phớt lờ được. Bởi vì anh ta là cháu đích tôn của nhà họ Lạc, đàn ông nhà họ Lạc vô cùng quan tâm và bảo vệ người nhà của mình, đây là tính cách có sẵn từ lúc mới sinh ra.”
Cố Duyên im lặng không nói gì, cô ấy làm ra vẻ rất không vui.
Cô không có hứng phân tích bất cứ chuyện gì với Lăng Vân, nếu như cô phân tích, phương hướng mà sai thì Lăng Vân sẽ nhìn ra manh mối, đồng thời cô sẽ bị bại lộ ngay. Nếu phương hướng đúng, Lăng Vân đồng ý thì cô sẽ càng an toàn, nhưng lại khiến cho Lăng Ngạo lâm vào thế bất lợi.
Lăng Ngạo rất hiểu tâm trạng của Cố Duyên.
Ông ta quy tất cả về tình yêu.
Thấy Cố Duyên im lặng không nói năng tiếng nào, ông ta lại bảo: “Con đừng nghĩ nhiều quá, bây giờ thấy con như thế, ba lại nhớ đến tình cảm ba dành cho Nguyệt Nha, con cháu của nhà họ Nghê, cho dù là nam hay nữ đều khiến cho người khác mê muội như thế.”
Cố Duyên: “…Ba, con sẽ cố gắng quên đi Nghê Chiến.”
“Ha ha, chuyện này để sau rồi nói. Chỉ có điều con gái ngoan à, con có từng nghĩ đến việc bọn họ có thể đến đây tìm con, điều ấy đã đủ để chứng minh rằng bọn họ đã xác định quần thể lăng mộ của nhà họ Nam Cung nằm ở đâu rồi.”
Giọng điệu của Lăng Vân nhẹ bẫng, nghe có vẻ dịu dàng nhưng lại ẩn giấu sự hung ác.
Cố Duyên không dám tùy tiện tiếp lời, chỉ ngạc nhiên: “Không phải chứ? Đến con cũng mới biết chuyện này ngày hôm qua thôi, còn là chính ba nói cho con biết đó.”
“Chứ bằng không sao bọn họ lại đến đây?”
“…”
“Ba sẽ không làm hại con trai của Nguyệt Nha đâu, cô ấy sẽ hận ba.”
Lăng Vân nói nghe có vẻ rất bi thương, cũng rất đau đầu: “Nhưng mà phải dạy dỗ bọn chúng một chặp, bọn chúng nghĩ rằng ba dễ bị ức hiếp. Nhất là chúng ta đã đến đây rồi thì không thể đẽo cày giữa đường được, bất kỳ ai cũng không thể cản trở đường đi của chúng ta.”
“Ý của ba là?”
“Ba quan sát khách sạn mà con đang ở, đã lấy được tư liệu rồi, Trần An dưới trướng một người đã thuê phòng tổng thống. Ban ngày không tiện ra tay, dù gì cũng là địa bàn của người ta. Nhưng một khi đến tôi thì không thể nhân từ mềm lòng nữa. Ngoại trừ Lăng Ngạo và Nghê Chiến phải bắt sống ra, tất cả những người khác đều không thể giữ lại được, đều giết hết cho ba!”
“Giữ cậu tư và cậu Nghê lại thì chẳng phải là thả hổ về rừng sao?”
Cố Duyên không cảm thấy Lăng Vân sẽ đào mộ cho mình.
Cô phải hỏi rõ ý đồ của Lăng Vân, tìm cơ hội giúp nhóm người Lăng Ngạo đột phá vòng vây!
Lăng Vân đáp: “Nhốt bọn họ lại, chừa mạng cho họ, sau này vẫn còn có ích.”
“Con biết rồi.”
“Đứa trẻ ấy đã từng so chiêu với ba, tâm tư kín kẽ, rất có phong thái giống như ông nội của cậu ta hồi năm ấy. Bởi thế con phải cẩn thận, đề phòng cậu ta bí mật dọn đi đấy.”
“Dạ.”
Thế là, sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Cố Duyên bèn tự mình quan sát động tĩnh bên dưới lầu.
Cô biết Lăng Ngạo thông minh, cho dù có chuyển địa điểm cũng sẽ không ngang nhiên đi thang máy, bởi thế để làm đàn em dưới trướng mình yên lòng, làm ra vẻ mình làm việc rất nghiêm túc, cô bèn dặn dò đàn em canh chừng đại sảnh khách sạn cẩn thận, theo dõi thủ tục trả phòng, quan sát người ra kẻ vào trong thang máy, một khi có gì khác thường thì phải báo cáo lại với cô ngay.
Lúc bóng dáng Trần Tín bước ra khỏi thang máy cửa sau, cô nhìn thấy Tống Vĩnh Nhi nằm trong lồng ngực của anh ta mới cảm thấy yên tâm ngay lập tức.
Xem ra Lăng Ngạo đã bắt đầu đề phòng rồi.
Cũng có nghĩa là, trận ác chiến đêm nay chỉ cần làm ra vẻ là được.
Cùng lúc đó, Lăng Ngạo dẫn Trần An tự mình đi thang máy xuống dưới đại sảnh khách sạn.
Lúc Trần An bước đến quầy, đàn em của Lăng Vân lần lượt cảm thấy bất an.
Nào ngờ Trần An chỉ dùng tiếng Hoa Kì để nói: “Chúng tôi muốn gọi hai ly cà phê Macchiato, hai phần cơm chiên hải sản, nhưng điện thoại trong phòng bị hư rồi, không gọi được nên chỉ có thể đích thân xuống đây.”
Nhân viên khách sạn lập tức đứng dậy xin lỗi: “Dạ được, chúng tôi sẽ thông báo nhà bếp mang cà phê và cơm lên phòng cho hai anh. Cũng sẽ sắp xếp nhân viên lập tức giúp các anh sửa lại điện thoại trong phòng ạ.”
Trần An gật đầu, quay lưng cung kính nói với Lăng Ngạo: “Cậu tư, đã dặn xong rồi.”
Lăng Ngạo lạnh lùng đảo mắt nhìn khắp đại sảnh, anh ung dung quan sát đài phun nước ở chính giữa và phong cách bài trí của đất khách quê người, đến bây giờ mới từ tốn theo Trần An đi thang máy lên phòng tổng thống ở tầng 25.
Đàn em của Lăng Vân đều thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đám người nọ còn ở trên lầu, không hề chuyển đi, chỉ cần đợi màn đêm buông xuống rồi ra tay được rồi!
Lăng Vân theo Trần An về phòng, đóng cửa lại.
Mười tám đặc chủng binh đều chuẩn bị vũ khí sẵn sàng chiến đất một trận.
Còn sáu binh lính còn lại theo nhóm Trần Tín đến nơi ở mới.
Trần An vẫn cảm thấy lo lắng: “Cậu tư, đêm nay chúng ta có thể cứu Duyên Duyên và thành công rút khỏi nơi này không?”
“Sao đến cậu cũng nghĩ rằng tôi biết xem bói thế?”
Lăng Ngạo vừa mói vừa lấy con dao phóng của Trần An.
Từng thanh từng thanh một đều ghim vào giữa cánh cửa phòng ngủ!
Trần An nhìn thấy thế, anh ta âm thầm kinh ngạc: Cậu tư còn rành rẽ vũ khí lạnh hơn cả anh ta nữa!