Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôn Là Nghiện!
CHƯƠNG 367: ĐÁNH NGẤT

Ánh mặt trời chiếu sáng nhân gian, sưởi ấm cho những người say rượu.

Vóc dáng thon thả của Lăng Ngạo khuất sau rèm cửa, anh lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động ở bên dưới lầu.

Cửa sổ phòng khách của phòng tổng thống có thể nhìn thấy bãi đậu xe của khách sạn. Bốn chiến ô tô xếp ngay ngắn thành một hàng dài, được huấn luyện vô cùng kỹ càng.

Tống Vĩnh Nhi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã rửa mặt sạch sẽ.

Cô nhìn vóc dáng của Lăng Ngạo, ôm chầm lấy anh từ sau lưng.

Cho dù là thời khắc nào, trên người anh vẫn luôn thoang thoảng hương hoa tường vi, khiến cho cô cảm thấy yên lòng.

“Chú này, có phải Duyên Duyên cũng sống ở đây hay không? Chúng ta có cần cử người len lén tìm kiếm?”

Ngón tay trắng trẻo kéo rèm cửa xuống, Lăng Ngạo cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô. Tham lam cảm giác được cô ôm, bởi vì khi được cô ôm, anh mới cảm thấy mình được cô đặt vào lòng.

Lăng Ngạo không quay đầu lại, anh quan sát mọi động tĩnh bên dưới khách sạn lớp rèm cửa mỏng.

Cánh môi khẽ cong cong: “Cô ấy sống ở đây. Bốn chiếc xe bên dưới lầu ấy, nếu như anh đoán không nhầm thì chắc hẳn đêm nay phải đánh nhau một trận kịch liệt”.

Nghê Chiến ơi là Nghê Chiến, cuối cùng thì anh ta cũng kích động làm lỡ chuyện rồi.

Nếu trả lại phòng thì sẽ rút dây động rừng.

Nếu như tiếp tục trú ở đây thì chẳng khác nào ngồi im chờ chết!

Lăng Ngạo có dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được bây giờ Lăng Vân đã biết chuyện xảy ra ở trên đường rồi.

Khi ấy đàn em trên bốn chiếc xe không kích động xộc xuống xe đánh chết Nghê Chiến mà lại đi xe, có lẽ bọn họ cũng sợ bên ngoài xe vẫn còn mai phục, thế nên mới không dám tự tiện dừng xe đánh người.

Nhưng đã xảy ra những chuyện như thế này, làm sao anh có thể giữ kín như bưng với Lăng Vân được.

Cái tát đó, chỉ sợ đây là lần đầu tiên trong đời Nghê Chiến bị đánh.

Nhưng cũng vì Lăng Ngạo tức giận muốn chết!

Một gương mặt mềm mại cọ đến cọ lui sau lưng anh, giúp anh điều hòa tâm trạng.

Chẳng may Trần An và Nghê Chiến lại vào ngay lúc này.

Bọn họ vừa đi vào phòng đã nhìn thấy đôi trai gái đứng trước cửa sổ, Trần An lập tức nói ngay: “Cậu tư, cô chủ, chúng tôi về rồi”.

Tống Vĩnh Nhi buông Lăng Ngạo ra rồi quay người lại, nhìn thấy dấu ngón tay bên má Nghê Chiến, cô cảm thấy hơi xót xa: “Giúp anh Chiến bôi chút thuốc giảm sưng đi.”

“Biết rồi.” Trần An gật đầu, ra hiệu Nghê Chiến theo mình đi về phòng.

Nghê Chiến vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nỗi hối hận hằn lên trong mắt, anh ta dè dặt nhìn bóng lưng của Lăng Ngạo: “Anh!”

Giống như con nít làm sai muốn xin phụ huynh tha thứ vậy.

Tống Vĩnh Nhi kéo áo Lăng Ngạo, Lăng Ngạo không quan tâm.

Cô biết ngay là anh thật sự tức giận rồi, còn nói nữa thì e rằng mỗi một một lúng túng, cô chỉ đành nháy mắt ra hiệu với Nghê Chiến.

Nhưng Nghê Chiến là người có lòng dạ chân thật.

Khi nãy đúng là anh ta kích động thật, bây giờ bình tĩnh lại rồi mới thấy mình phạm sai lầm lớn đến chừng nào nên mới muốn nói câu xin lỗi với Lăng Ngạo, xin Lăng Ngạo tha thứ cho mình.

“Anh, xin lỗi anh!”

Lăng Ngạo vẫn không nhúc nhích.

Ánh mắt của anh ngày một tối hơn, ngữ khí cũng lạnh nhạt: “Tôi cho rằng cậu đã hơn hai mươi tuổi, cho dù về mặt tình cảm hay là tính tình thì đều hiểu cách kềm chế và khống chế. Nhưng trên thực thế, tôi đã sai rồi, thậm chí tôi còn hối hận vì đã dẫn cậu đến đây. Chiến, cậu có từng nghĩ đến việc bây giờ những chúng ta còn sống đã là may mắn chưa?”

Nghê Chiến sững sờ.

Lăng Ngạo không trả lời anh ta mà chỉ lạnh giọng: “Đợi Tín trở về thì các cậu dọn qua nhà mới trước đi, tạm thời không trả phòng này, tôi và An sống ở đây. Có chuyện gì thì mai rồi nói tiếp.”

Đây là Hoa Kỳ Quốc, mặc dù là ngoại ô nhưng cũng là khu du lịch, hơn nữa còn thuộc thủ đô, xem như dưới chân thiên tử rồi.

Bởi vì thế, Lăng Ngạo đoán đám người Lăng Vân sẽ không ra tay giữa ban ngày ban mặt.

Lời nói của anh đã khiến cho Trần An, Tống Vĩnh Nhi và Nghê Chiến ngộ ra.

Ai cũng không phải là đồ ngu dốt, qua ngữ khí nhẹ bẫng của Lăng Ngạo, bọn họ cũng có thể nhận ra mối nguy hiểm!

Tống Vĩnh Nhi không chịu nghe: “Em không muốn dọn đi, anh ở đâu thì em ở đó!”

Nghê Chiến cũng nói: “Anh, em cũng không muốn dọn đi! Đây là chuyện mà em gây ra, để em giải quyết!”

Trần An siết nắm đấm, anh ta lại thầm nghĩ: “Nếu như có thể ở lại đây với cậu tư thì cũng tốt, qua một trận ác chiến, biết đâu chừng có thể cứu Cố Duyên về. Hơn nữa chỉ cần nhóm Trần Tín được chuyển đến nơi an toàn thì anh ta và cậu tư đã không còn lo lắng gì nữa.

Thế là, anh ta bước đến nhìn Tống Vĩnh Nhi và Nghê Chiến, nhẹ nhàng khuyên nhủ bọn họ: “Cô chủ, cậu Nghê, trước giờ cậu chủ luôn làm việc cẩn thận, anh ấy sắp xếp như vậy, chắc hẳn đã nắm chắc trăm phần trăm rồi. Sáng ngày mai, chúng ta sẽ gặp nhau tại căn nhà mới.”

“Nếu như anh ấy chắc chắn thì đã không kêu tôi đi trước.”

Tống Vĩnh Nhi phản bác ngay tức thì, hơn nữa cô ngẩng đầu nhìn Trần An rồi nói: “Anh ấy không thể sống xa tôi được! Để tôi đi trước còn anh ấy tới sau, rõ ràng phải là việc nguy cấp, không chắc chắn lắm mới thế!”

Cô rất hiểu Lăng Ngạo.

Anh yêu cô đến muốn điên, làm sao có thể nỡ lòng chia xa cô.

Thấy Tống Vĩnh Nhi tự tin như thế, người đàn ông đứng trước cửa sổ cười khẽ, nụ cười của anh giống như tiếng đàn cổ êm tai vô cùng.

Rốt cuộc thì Lăng Ngạo cũng quay lưng lại, anh nhìn thẳng vào người cô.

“Bé ngoan, em tin anh đi, chỉ cần em đi theo Chiến và Thanh Ninh là được, anh sẽ có cách thoát thân thôi.”

“Sao anh lại chắc chắn như thế?”

“Thứ nhất, anh là con của phu nhân Nguyệt Nha, Lăng Vân sẽ không ngu ngốc đến mức làm anh bị thương, chọc tức mẹ anh. Hai, Cố Duyên có thể một mình dẫn dẫn đội ra ngoài, chứng tỏ rằng Lăng Văn hoàn toàn tin tưởng cô ấy, bởi thế việc giết anh cũng sẽ do Cố Duyên chỉ huy, làm sao Cố Duyên có thể xuống tay được? Thứ ba, anh có võ công, dù chân không thể đi lại như bình thường thì An và Tín cũng không phải là đối thủ của anh, cộng với số binh lính trong lực lượng đặc biệt được tuyển chọn cẩn thận ấy nữa. Chỉ cần các em đi trước thì nhất định bọn anh sẽ có cách thoát thân thôi.”

Cho dù Tống Vĩnh Nhi nghi ngờ đến mức nào đi chăng nữa, Lăng Ngạo đều kiên nhẫn giải thích với cô.

Anh hiểu rõ sự lo lắng của cô đến từ sự quan tâm và tình yêu cô dành cho anh.

Trần An gật đầu: “Cậu tư phân tích đúng lắm, cô chủ, cô và cậu Nghê đều không biết võ công, cũng không biết dùng súng, mặc dù Thanh Ninh đã từng luyện Taekwondo, nhưng nếu muốn đối phó với sát thủ chuyên nghiệp thì vẫn là lấy trứng chọi đá, Cố Âm lại là cô bé chuyên kéo chân người khác, cô ấy được Thái Hậu nuôi lớn, không chịu nổi việc bị thương. Bởi thế để Tín mang mọi người rời khỏi đây trước đi. Chúng tôi ở lại để che giấu tai mắt của mọi người, đây là biện pháp tốt nhất.

Tống Vĩnh Nhi cắn môi, gần không thể thuyết phục cô vứt bỏ Lăng Ngạo lại.

Nghê Chiến vừa nghe thấy hành động tối nay có Cố Duyên, anh ta lại càng không nhích chân nổi

Đột nhiên Lăng Ngạo nhìn Trần An với ánh mắt đầy ẩn ý, Trần An lập tức chém tay vào gáy Nghê Chiến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK