Beta: Mol + Su
Sau khi làm kiệt lực hai lần thì đã sớm qua thời gian tan tầm, trời bên ngoài cũng đã tối đen.
Du Hạo Nam ôm Tả Ninh cả người trần trụi nằm trêи sô pha, anh hôn hôn vành tai cô rồi nhẹ giọng nói: "Những bộ nội y tình thú ngày hôm qua em nhìn trúng đó, anh đã mua hết, chờ giao tới rồi, em mặc từng cái một cho anh xem."
Tả Ninh cười nhẹ một tiếng: "Em chỉ sợ thận anh hư."
"Yên tâm, sẽ không không thỏa mãn được em." Lại gặm cắn cánh môi sưng đỏ của cô một phen, anh mới lưu luyến mà đứng dậy, lấy khăn giấy thay cô lau sạch hạ thể: "Ngày 19 là lễ trưởng thành của Văn Niệm Tình, em đi với anh, lễ phục để anh chọn, không được phép mặc đồ quá lộ."
"Được thôi."
Văn Niệm Tình vốn đã mời Tả Ninh, hiện giờ nghe anh nói như vậy, thật khiến cô tò mò, đến lúc đó anh sẽ giới thiệu cô với đám bạn bè đó ra sao.
Đến khi lau khô tất cả lượng lớn ɖâʍ dịch trêи người Tả Ninh và chuẩn bị mặc quần áo cho cô thì Du Hạo Nam mới nhớ ra, ngoại trừ bộ nội y cực kỳ gợi cảm kia, cô cũng chỉ mặc một cái áo khoác gió màu đen.
Trước đó là anh không có biện pháp, nhưng hiện tại, tuyệt đối sẽ không để cô mặc như vậy nữa. Vì thế anh đi tới phòng thay đồ lấy áo sơmi của mình và đưa cho cô: "Mặc cái này vào, chúng ta đi ăn cơm."
Cảm giác hạ thể vẫn dính nhớp cực không thoải mái, Tả Ninh dứt khoát cầm lấy áo sơmi cùng nội y vào phòng tắm: "Cho em 5 phút."
Nhanh chóng rửa sạch hạ thể rồi mặc áo sơmi đi ra, Tả Ninh cười với Du Hạo Nam và nói: "Đi thôi, em đã sớm đói bụng, xem ra ăn anh vẫn không đủ no."
Du Hạo Nam lại không nhúc nhích mà chỉ ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô: "Ngày hôm qua Giang Thuần Tâm có tới công ty tìm anh?"
Tả Ninh ngược lại có chút khó hiểu: "Anh không biết sao? Đừng nói là cả chuyện anh vẫn là xử nam cũng không biết nhé?"
"Anh biết, nhưng anh chưa từng xem cái này." Du Hạo Nam chuyển máy tính về phía Tả Ninh, biểu tình trêи mặt đen tối không rõ.
Đó là video giám sát của lầu một, mấy tiếng trước anh nghe Dương Cảnh Diệu miêu tả chuyện ngày hôm qua một phen, tự nhiên cũng tò mò cô mèo hoang có nanh vuốt sắc bén trong lời đồn làm thế nào để đánh bại Giang Thuần Tâm.
Thư kí đã sớm gửi video cho anh, chỉ là anh sốt ruột xử lý công việc trước, muốn dành thời gian làʍ ȶìиɦ cùng Tả Ninh, cho nên mới vẫn luôn chưa xem.
Mà trong 5 phút khi cô tiến vào phòng tắm, anh đã nghiêm túc hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà xem 2 lần, hình ảnh chất lượng cực cao, lại vừa vặn đối diện với mặt Tả Ninh, cho nên anh có thể tinh tường nhìn thấy biểu tình của cô lúc đó, cũng có thể nghe được từng câu từng chữ cô nói.
"Vậy thì còn phải cảm ơn cô đã nói cho tôi chuyện này, vốn dĩ tôi còn sợ anh ấy sẽ yêu tôi, đến lúc đó muốn bỏ cũng không bỏ được, hiện tại không cần lo lắng, chờ tôi chơi chán rồi, có lẽ còn có thể suy xét đá anh ấy cho cô."
Du Hạo Nam không biết Giang Thuần Tâm đã nói gì với Tả Ninh, nhưng anh vẫn vì những lời này của cô mà khϊế͙p͙ sợ.
Cho dù biết ở dưới tình cảnh như vậy, vô cùng có khả năng cô chỉ là vì kϊƈɦ thích Giang Thuần Tâm mà cố ý nói bậy, nhưng đáy lòng anh luôn mạc danh cảm thấy lời mà cô nói chính là thật, bởi vì biểu tình cùng ánh mắt của cô ngay lúc đó, cực kì xa lạ đối với anh.
Nhìn video trêи máy tính, lại nhìn nhìn biểu tình của Du Hạo Nam, Tả Ninh nhún nhún vai: "Anh đã nghe hết?"
Thấy phản ứng cô không kinh ngạc cũng không khẩn trương chút nào như thế này, sắc mặt Du Hạo Nam càng thêm khó coi: "Giang Thuần Tâm nói với em cái gì?"
"Cô ta nói..." Nhìn chằm chằm đôi mắt anh hai giây, Tả Ninh nhếch môi cười: "Cô ta nói anh vốn không thích em, nói anh không có khả năng yêu em, anh đối với em, cùng lắm là giống với cô ấy, đều là đồ chơi mà thôi."
Đồng tử Du Hạo Nam hơi co lại: "Em tin?"
"Tin chứ, sao lại không tin?" Thấy anh ngay lập tức tức giận, cô lại đột nhiên nói: "Vậy anh có yêu em không?"
"Anh đương nhiên..." Lời nói đến đây, một chữ "Yêu" lại nghẹn ở yết hầu không nói ra được, biểu tình Du Hạo Nam phức tạp mà nhìn cô: "Ninh Ninh...."
"Được, vậy em đổi một cách hỏi khác, cái chữ "yêu" này quá nặng nề." Tả Ninh vẫn như cũ một bộ biểu tình vân đạm phong khinh: "Anh có thích em không? Là loại cảm xúc yêu thích phát ra từ nội tâm, nam thích nữ, thật thuần túy, không mang theo bất cứ một tia tạp chất nào."
Nghe cô nói xong lời cuối cùng, anh lại do dự lần nữa.
Mà chỉ trong hai giây anh trầm mặc, Tả Ninh cũng đã hoàn toàn cắt đứt một tia hy vọng xa vời cuối cùng ở sâu trong nội tâm.
Tiếp tục mỉm cười nhìn anh, cô chậm rãi nói: "Cho nên, em nói những lời đó với Giang Thuần Tâm, anh tức giận cái gì chứ? Đó chẳng lẽ không phải là sự thật à? Anh không thích em, em cũng không thích anh."
Khi lòng anh đang như một cuộn chỉ rối bời đến khó chịu thì đột nhiên nghe thấy cô nói không thích anh, cảm giác tức giận không tên nảy lên trong lòng, anh cũng không màng do dự trước đó của mình mà chỉ nhìn chằm chằm cô: "Em nói cái gì cơ? Lặp lại lần nữa."
"Em nói, em không thích anh."
Từ đầu đến cuối cô đều là một bộ dáng không sao cả chọc giận anh, làm khóe mắt anh đỏ lên, gân xanh trêи trán hơi hiện: "Vậy từ trước tới giờ, em xem anh là gì?"
"Không phải anh đã nghe thấy rồi sao? Chơi chơi mà thôi! Như thế nào? Anh thật lòng sao? Thật sự cho rằng lúc trước em nói coi trọng anh, là yêu anh? Đừng lầm tưởng, em có thể coi trọng tiền của anh, coi trọng thân phận của anh, coi trọng mặt của anh, coi trọng thân thể của anh, chỉ duy nhất.... Sẽ không coi trọng anh."
"Em lặp lại lần nữa!" Anh đã sớm chìm trong cơn giận dữ, bước lên gắt gao nâng cằm cô.
Tả Ninh cười nhạo anh một tiếng, hoàn toàn không có ý định nói tiếp với anh.
Rõ ràng ngay cả một câu thích cô cũng nói không nên lời, lại tựa hồ còn muốn bức cô trả giá thiệt tình đối với anh. Người này bá đạo dữ dội, buồn cười dữ dội, cũng ích kỷ....dữ dội.
Nhìn thấy trong mắt cô là khinh miệt cùng khinh thường, Du Hạo Nam cảm giác lý trí của anh đều đã bị thiêu cháy, tay phải không tự giác mà dùng sức, niết đến mức cằm cô trong nháy mắt đã phiếm hồng.
Nhưng mà Tả Ninh không có nửa điểm đau đớn cùng phản ứng trốn tránh mà chỉ tiếp tục tươi cười, cô dùng một loại ánh đồng tình và thương hại nhìn anh: "Du Hạo Nam, em đột nhiên phát hiện, anh rất đáng thương."
Hai vai dày rộng của anh bởi vì phẫn nộ mà hơi hơi phát run, nắm tay trái cũng đã hiện khớp xương trắng bệch.
Nhìn cô mặc cái sơmi trắng của mình, hiện ra hai luồng đầy đặn trước ngực, lộ ra dấu hôn trải rộng trêи xương quai xanh cùng cặp đùi trắng nõn, anh đột nhiên dùng sức đẩy Tả Ninh vào tường rồi nâng một chân cô lên thô bạo mà kéo qυầи ɭót ra xong đột nhiên đâm hai ngón tay vào.
"Không phải chơi thôi sao? Được, anh chơi với em!"
Trong hoa huyệt căng chặt còn lưu lại chất lỏng phân bố trước đó, cho nên anh cắm vào cũng không có đau đớn, ngược lại làm cả người cô tê dại một trận, nhưng cô vẫn tiếp tục cười cười khiêu khích: "Vậy sao? Cũng không biết anh có thể thỏa mãn em hay không?"
"Em thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao?" Anh lại cắm thêm một lóng tay vào rồi mãnh liệt thọc vào rút ra, đồng thời kéo cúc áo sơmi của cô ra, sau đó tháo nội y lôi kéo đầu иɦũ ɦσα nhỏ vừa hồng vừa sưng.
"A... Bên trong thật ngứa... Ngón tay anh thật thon, không cắm thoải mái như côn thịt lớn... Ư a..."
Tả Ninh cố ý lên tiếng rêи rỉyêu kiều, nhìn mặt anh càng thêm âm trầm, thanh âm của cô càng lớn, biểu tình cũng càng ɖâʍ đãng.