Beta: Ami
Dọc đường đi, Thu Dật Mặc đều cẩn thận quan sát tình trạng mắt cá chân của Tả Ninh, khi đến bệnh viện, mắt cá chân rõ ràng đã có dấu hiệu sưng đỏ.
Tả Ninh vẫn cúi đầu, không nhìn kỹ bên ngoài, đến khi xe dừng lại, Thu Dật Mặc lần nữa ôm cô ra ngoài thì lúc này cô mới nhìn rõ tên bệnh viện, trêи đó in rõ hai chữ "Phương thị".
"Sao lại tới đây? Chúng ta... Chúng ta đi bệnh viện khác đi?"
Thu Dật Mặc cho rằng cô lo lắng chi phí đắt nên liền không để ý cô mà chỉ trầm giọng nói: "Bệnh viện công lập cần phải xếp hàng, người nhiều vật chất kém, đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố. Yên tâm, tôi làm em bị thương, sẽ thay em lo hết chi phí."
"Không phải..." Tả Ninh vốn còn muốn giãy giụa, nhưng cẩn thận nghĩ lại, bệnh viện Phương thị có nhiều cơ sở như vậy, làm sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy chứ?
Khoa chỉnh hình ở tầng 7, Thu Dật Mặc một đường ôm cô vào thang máy cho đến phòng khám bệnh, cũng không biết thu hút bao nhiêu ánh mắt chú ý.
Nhìn trêи cửa treo tóm tắt là ảnh chụp bác sĩ nam, Tả Ninh rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, tùy ý để Thu Dật Mặc ôm cô đi vào, kết quả cô còn chưa ngồi xuống thì liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Tả Ninh?"
Tả Ninh sửng sốt, lúc này mới phát hiện có 3 người mặc áo blouse trắng. Ngồi ở bên hông bàn làm việc chính là người đàn ông trêи ảnh chụp ở ngoài cửa, mà bên cạnh còn có một nam một nữ đứng, nhìn qua như là đang tán gẫu.
Người phụ nữ dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, thấy Tả Ninh thì tựa hồ bị giật mình, đặc biệt là khi liếc nhìn người đàn ông đang ôm cô phía sau, trong mắt hiện lên ý cười: "Bạn trai của em?"
Tả Ninh theo bản năng lắc đầu: "Không phải, anh ta không phải là bạn trai của em."
Bàn tay trêи eo cô nắm chặt, Thu Dật Mặc thần sắc lạnh lùng nhìn bác sĩ ngồi bên hông bàn làm việc: "Chân của cô ấy bị thương."
"Trước tiên để cô ấy ngồi xuống đi." Nữ bác sĩ chỉ chỉ vào ghế tựa mềm và cười nói: "Tôi cũng là bác sĩ khoa chỉnh hình, hơn nữa, so với hai người bọn họ còn chuyên nghiệp hơn."
Bị Thu Dật Mặc để ngồi trêи ghế tựa mềm, Tả Ninh mới cười cười nhìn nữ bác sĩ: "Chị Dĩ Nhu, sao chị lại ở đây? Lúc trước chẳng phải chị làm ở bệnh viện thuộc khu Tùng Dương sao?"
Phương Dĩ Nhu cười cười: "Dù sao cũng là bệnh viện nhà chị, nơi nào cần người thì chạy tới nơi đó!"
Phương Dĩ Nhu ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét mắt cá chân của Tả Ninh rồi hỏi: "Có phải từ sau lần đó đã tái phát rất nhiều lần?"
Tả Ninh gật đầu: "Lần này là lần thứ tư, lúc trước bác sĩ nói là khớp xương mắt cá chân không ổn định."
Nữ bác sĩ lắc đầu xong thở dài một tiếng: "Tên nhóc Phương Kinh Luân, đúng thật là làm bậy!"
Hai bác sĩ nam còn lại kia thì nghe không hiểu, cô liền đứng lên cười giải thích với họ: "Tên nhóc thúi nhà tôi, năm đó hại cô gái này bị thương ở chân xong đưa đến bệnh viện nhà tôi rồi liền thổ lộ với cô ấy, tỏ vẻ đời này không phải cô ấy thì sẽ không cưới ai khác, khiến cho cô ấy bị dọa chạy, nhìn dáng vẻ hẳn là bởi vì lần đó không điều trị tốt nên mới để lại di chứng."
Thu Dật Mặc lạnh lùng nhìn Tả Ninh, lúc này mới hiểu tại sao cô không muốn tới bệnh viện này.
Thấy Tả Ninh có chút không tự nhiên, Phương Dĩ Nhu lại cười nói: "Đừng khẩn trương, em trai của chị còn chưa về nước đâu, sẽ không đột nhiên nhảy ra trước mặt em."
Dứt lời Phương Dĩ Nhu lại nghiêm túc nói: "Mắt cá chân của em bị thương không nhẹ, trước tiên nên làm kiểm tra, mới có thể xác định phương thức điều trị."
Tả Ninh gật đầu xong lại nhìn Thu Dật Mặc: "Chẳng phải anh còn phải đi gặp khách hàng sao? Đưa tôi đến đây là được rồi, anh mau đi đi."
"Hủy bỏ." Thu Dật Mặc chỉ nhàn nhạt nói hai chữ, sau đó quay đầu nhìn Phương Dĩ Nhu: "Cần làm những thủ tục gì?"
Đợi Thu Dật Mặc theo bác sĩ nam kia rời đi, Phương Dĩ Nhu mới nhìn Tả Ninh: "Ánh mắt không tồi a, tuy rằng lạnh lùng một chút nhưng đủ đẹp trai, đủ tàn khốc."
Tả Ninh bất đắc dĩ cười: "Anh ta thật sự không phải bạn trai của em, em và anh ta... Cũng không thân."
Đúng thật là không thân, dù có lên giường với nhau 3 lần nhưng trừ bỏ hôm nay, bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau được 5 lần.
Hôm nay nếu không phải cô bị thương phải tới bệnh viện thì chỉ sợ mục đích cuối cùng của Thu Dật Mặc cũng chỉ là tiếp tục lên giường với cô.
Dừng một chút, Tả Ninh lại nói: "Chị Dĩ Nhu, chuyện di chứng ở chân này, chị có thể đừng nói cho Phương Kinh Luân biết được không? Kỳ thật lần đó em cũng không trách cậu ấy, em chỉ sợ cậu ấy cảm thấy áy náy. Hơn nữa, cũng chỉ là bị thương mà thôi, không phải vấn đề gì lớn."
Phương Dĩ Nhu cười nhìn cô rồi đột nhiên nói: "Tả Ninh, em đối với em trai chị, thật sự không có nửa điểm động tâm sao?"
Ánh mắt Tả Ninh cứng đờ, xong lại trầm mặc cúi đầu.
Làm vài xét nghiệm kiểm tra, khi có kết quả đã là buổi tối. Thu Dật Mặc làm thủ tục nhập viện cho Tả Ninh, xong sau đó lại đem bữa tối đến bệnh viện cho cô, đột nhiên cô thành bệnh nhân được chiếu cố nhất.
Cũng may điều kiện của bệnh viện tư nhân rất tốt, đãi ngộ có thể so với khách sạn 5 sao, cuộc sống của cô không có gì khác so với trước khi nằm viện.
À, kỳ thật vẫn phải có. Đó chính là chân bị băng bó, đi lại không tiện, ngồi bên giường còn có một khuôn mặt như khối băng không rêи một tiếng.
"Cái kia... Chẳng phải anh bận rộn công việc sao? Hay là về sớm một chút đi? Anh không phải bác sĩ, ở đây cũng không giúp được gì."
Sau bao nhiêu lần Tả Ninh hạ lệnh đuổi khách, Thu Dật Mặc cuối cùng cũng đứng lên và nói "Có việc gì thì gọi cho tôi", sau đó liền đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Một khắc kia, Tả Ninh cảm thấy sức nén bên người đều thu nhỏ, cả người trở nên thoải mái rất nhiều.
"Gọi cho anh? Chắc chắn là tôi có bệnh đi?"
Mới vừa ngồi vào trong xe, Thu Dật Mặc liền gọi cho Thu Dật Bạch: "Phương Kinh Luân là ai?"
Thu Dật Bạch rõ ràng sửng sốt một chút: "Sao anh đột nhiên lại hỏi người này? Anh quen biết sao?"
"Không quen biết, cho nên mới hỏi em."
Thu Dật Bạch tức giận nói: "Là bạn học thời đại học của Tả Ninh, lúc đó là giáo thảo, là người được rất nhiều người theo đuổi, đến bây giờ vẫn còn có ý định đối với cô ấy. Rốt cục là có chuyện gì vậy?"
"Chân của cô ấy bị thương, đang ở bệnh viện cho nên trong mấy ngày nữa sẽ không thể đến phim trường."
"Có nghiêm trọng không? Sao lại bị thương?" Ngữ khí của Thu Dật Bạch lập tức nôn nóng lên: "Bệnh viện nào, phòng số mấy?"
Thu Dật Mặc cười lạnh một tiếng: "Em còn dám tới gặp cô ấy? Không sợ ông già trong cơn giận dữ tung ảnh chụp lên mạng sao?"
Đầu dây bên kia trong nháy mắt yên tĩnh, vài giây sau mới truyền đến tiếng mắng nhỏ, ngay sau đó là tiếng dập máy tít tít.
Trầm mặc hồi lâu, Thu Dật Mặc đột nhiên lại gọi điện thoại: "Giúp tôi điều tra một người, hẳn là con trai của chủ tịch chuỗi bệnh viện Phương thị, tên là Phương Kinh Luân, chị của cậu ta là Phương Dĩ Nhu."
Nghe anh nói xong, Bạch Tấn trực tiếp mắng to: "Mẹ nó, các cậu xem tôi là cái gì? Cái gì cũng bắt tôi điều tra? Tôi là thám tử tư chuyên dụng của các cậu sao?"
Thu Dật Mặc cũng không giận mà chỉ nhàn nhạt nói: "Thu Đồng Tâm gần đây lại đi cùng một người đàn ông, muốn biết tư liệu không?"
Một lát sau, thanh âm Bạch Tấn truyền đến: "Cho tôi chút thời gian, trước tiên gửi tư liệu kia cho tôi."