Hắn vốn là gấp không chờ nổi, lòng tràn đầy vui mừng mà về nhà, thuận tiện còn mang theo mấy món đồ ăn vặt mà Tả Ninh thích, kế hoạch là chờ bọn họ cùng nhau ăn tối xong hắn có thể cùng cô hưởng tụ món điểm tâm mỹ vị nhất này.
Ai ngờ đâu vừa mở cửa chung cư ra, từng tiếng rêи rỉ như thế nào cũng không che được kia đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chui vào lỗ tai hắn.
Cho dù hắn có thể dễ dàng nhận ra đó là âm thanh của Tả Ninh, nhưng dưới sự nghi hoặc, hắn vẫn còn đang không ngừng tự nói với chính mình, có khả năng là cô đột nhiên tới ɖu͙ƈ vọng, liền để tự bản thân tự mình giải quyết.
Thẳng đến khi...... Hắn thấy được nam nhân nằm ở trêи giường.
Phương Kinh Luân biết bản thân kỳ thật không tư cách tức giận, rốt cuộc Tả Ninh với hắn, căn bản là loại quan hệ nào cũng không phải, cô nguyện ý làʍ ȶìиɦ với ai đều là tự do của cô.
Nhưng tận mắt nhìn thấy một màn này, tận mắt nhìn thấy nữ nhân mình âu yếm cùng với một nam nhân khác tuỳ ý hoan ái, hắn làm sao có thể bình tĩnh được?
Càng buồn cười hơn chính là, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hạ thể hai người tương liên chặt chẽ, cùng với hai bầu иɦũ ɦσα kịch liết rung động trước người Tả Ninh, đồng thời lại đố kỵ đến phát cuồng, hắn không thể khống chế được mà nổi lên phản ứng, vật giữa háng kia bất tri bất giác sớm đã đứng thẳng, đang muốn bùng nổ.
"A nha...... Đụng vào...... Đụng vào nơi đó...... Cao Hạ...... A......" Tả Ninh nhịn không được ngẩng đầu lên há miệng thở dốc, cũng trong nháy mắt đó, cô nhìn thoáng qua Phương Kinh Luân hai mắt đỏ bừng đang đứng ở cửa.
"Phương...... Ân a a a......" Điểm mẫn cảm trong hoa huyệt vẫn luôn bị côn thịt căng cứng không ngừng cọ xát, bây giờ đột nhiên nhìn thấy người thứ ba, trong lúc khẩn trương không hiểu sao lại mang theo phản ứng kϊƈɦ thích tâm lý khiến cô lại hét chói tai cao trào.
Cao Hạ rốt cuộc cũng ý thức được có người ở cửa, nhưng hắn vẫn chưa có ý định dừng lại cuộc hoan ái kịch liệt cuồng dã này, ngược lại hắn ôm Tả Ninh đã xơ lụi đặt nằm thẳng lên trêи giường, mở rộng hai chân cô tiếp tục thọc vào rút ra, lần lượt dùng sức đâm đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.
"Ân...... Chậm một chút...... Chậm...... Nha......" Giọng nói của Tả Ninh nghẹn ngào, kɧօáϊ cảm giống như điện lưu tập kϊƈɦ toàn cơ thể, khiến cô chỉ biết gắt gao nắm chặt lấy khăn trải giường, tiếp nhận va chạm của Cao Hạ càng lúc càng mãnh liêt.
Phương Kinh Luân hô hấp dồn dập, đôi tay không tự giác nắm chặt thành quyền, vừa nóng nảy vừa chật vật xoay người chạy vọt vào phòng tắm.
Nước lạnh từ vòi hoa sen phun ra, đánh thẳng vào thân hình khô nóng của hắn nhưng vẫn không có cách nào làm côn thịt sưng to dịu xuống.
Hắn gắt gao nhắm mắt, mặc cho dòng nước chảy qua đỉnh đầu, nhưng trong đầu vẫn hiện lên, hình ảnh hai nhũ thịt tuyết trắng trước ngực Tả Ninh không ngừng rung động cùng với mật huyệt bị côn thịt của nam nhân va chạm đến ɖâʍ dịch văng khắp nơi.
Thô suyễn một cái, hắn cuối cùng cũng không còn cách nào khác đành phải vươn tay nắm lấy côn thịt thô tráng, dùng sức vuốt ve lên xuống.
Chờ khi hắn phát tiết xong từ phòng tắm ra, phòng ngủ vẫn còn tiếp tục chiến đấu kịch liệt, tiếng rêи rỉ yêu kiều cùng tiếng thở dốc vẫn truyền đến rõ ràng vào tai hắn.
Trong lòng bực bội tới cực điểm, hắn dứt khoát cầm lấy máy tính Tả Ninh đặt trêи thảm, đeo tai nghe lên mở một trang web trò chơi ra chơi game.
Tuy rằng rốt cuộc không nghe được tiếng rêи rỉ nữa nhưng suy nghĩ của hắn vẫn không thể kéo trở về, nhân vật trong trò chơi đã sớm bị người khác chém giết cũng không biết.
Cuối cùng, là một mình Cao Hạ ăn mặc chỉnh tề từ phòng ngủ đi ra, không cần hỏi cũng biết, Tả Ninh nhất định là bị lăn lộn đến mức không còn sức lực đang trong đó nghỉ ngơi.
Phương Kinh Luân dưới loại tình huống này cũng không quay lại phòng mình, Cao Hạ cũng không giật mình, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, liền tiếp tục đi về phía tủ lạnh, lất mấy nguyên liệu ở bên trong bước vào phòng bếp nấu cơm.
Gần đây nhất Tả Ninh vẫn luôn nói cảm hứng đến rất nhiều, mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian sáng tác, cơ hồ là đều không ra ngoài ăn cơm, vậy nên mỗi lần Phương Kinh Luân tan tầm trở về đều gọi cơm hộp bồi cô cùng nhau ăn. Bây giờ nhìn thấy Cao Hạ thoạt nhìn như một đại minh tinh mười ngón tay không dính nước lại bước vào bếp, Phương Kinh Luân ngược lại có chút khinh thường, tiếp tục chọn cơm hộp theo khẩu vị của Tả Ninh.
Chỉ nửa giờ cơm hộp đã được giao đến, Phương Kinh Luân đi vào phòng ngủ, thấy Tả Ninh vẫn chưa ngủ liền mở miệng nói: "Ninh Ninh, trước tiên ăn một chút gì đi, anh đã gọi đồ ăn mà em thích ăn rồi."
Tả Ninh mở mắt ra ngơ ngác nhìn hắn: "Anh đều thấy được."
Nghe ngữ khí khẳng định của cô, lại nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cô, Phương Kinh Luân gật đầu: "Ừm."
"Vậy nên, Phương Kinh Luân, anh nên biết, em đã không còn là Tả Ninh mà lúc trước anh quen biết, em càng không thể cho anh bất kỳ lời hứa nào, anh nên nhân lúc còn sớm......"
"Em đã quên lời nói của anh? Mặc kệ bên cạnh em có bao nhiêu nam nhân, mặc kệ em dùng bất kỳ lý do gì để đẩy anh ra, anh đều sẽ không buông tay."
Nói xong những lời này, hắn cúi người kéo Tả Ninh ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo giúp cô: "Cơm tối vẫn phải ăn, nếu không dạ dày của em sẽ không chịu nổi."
Thôi thôi, nếu bọn họ cứ chấp nhất như thế, thì cứ tuỳ bọn họ vậy thôi. Trong lòng Tả Ninh vô lực thở dài một tiếng, quyết định sau này không bao giờ nói lại cái đề tài này nữa.
Khi hai người ra ngoài, Cao Hạ cũng đã làm xong mấy món ăn, đang chuẩn bị vào gọi cô, Tả Ninh thấy thế liền đem tất cả đồ ăn bày cùng một chỗ để ba người ngồi cùng một bàn ăn.
Bởi vì trong tủ lạnh không thịt, đồ ăn mà Cao Hạ làm đều là đồ chay, thoạt nhìn rất thanh đạm. Phương Kinh Luân gặp một khối cá cùng thịt bò mà mình gọi đến vào bât của Tả Ninh: "Ăn thịt nhiều một chút, em cần ăn nhiều đồ bổ."
Cao Hạ cũng chưa ngẩng đầu lên, chỉ bình tĩnh nói: "Bữa tối ăn thanh đạm mới tốt, mấy cái này của cậu quá nhiều dầu mỡ."
"Anh lăn lộn cô ấy thành như vậy, lấy đạm đâu ra?" Phương Kinh Luân làm trầm trọng thêm, lại gắp thêm đồ ăn vào bát Tả Ninh, "Ninh Ninh, ăn nhiều một chút, nếu không sẽ gầy."
Thấy Tả Ninh vẫn thỉnh thoảng lại động chiếc đũa gắp đồ ăn mà mình làm, ý cười trong mắt Cao Hạ càng sâu: "Ngày mai lại làm cho em đồ ăn phong phú, giống như lần trước ăn ở nhà của anh."
Dừng một chút hắn lại nói: "Ngày mai em làm bánh kem cho anh đi, anh dạy em làm, anh muốn ăn do chính tay em làm."
Nhìn Tả Ninh gật đầu, Phương Kinh Luân càng giận sôi máu, mắt lé liếc Cao Hạ: "Lúc trước chúng ta đã có hiệp nghị, ai tìm được Ninh Ninh cũng không thể tư tàng, đại minh tinh anh thật đúng là trọng tín thủ nặc a!"
Cao Hạ nhìn hắn nhẹ nhàng cười: "Chuyện bây giờ bác sĩ Phương làm, chẳng phải cũng giống chuyện lúc trước của tôi sao? Đừng quên, tôi có thể tìm đến chỗ này cũng không phải là công lao của cậu."
"Anh đã vi phạm hiệp ước trước, việc gì tôi phải tuân thủ?" Phương Kinh Luân nói đúng lý hợp tình.
Tả Ninh tất nhiên cảm nhận được địch ý giữa hai người này, nhưng cô cũng không thể nề hà, chỉ có thể tiếp tục an tĩnh ăn cơm.
Editor: sacnu